Hiện tại nhìn xem, chẳng phải là bị khinh thường, bị nhục nhã bị chèn ép hai mươi năm.
Cũng là do duyên phận thôi, nếu không chậu gỗ bà làm rơi ở bên kia sông lại có thể trôi tới chỗ sông bên Tô Hòa Bình đang giặt giũ được.
“Hòa Bình, trước tiên qua chỗ chú đi, bọn chú sửa sang lại gian nhà này một chút, lúc đó các cháu lại quay về.
” Đại đội trưởng vốn đã đi lại quay lại, dẫn tới rất nhiều thanh niên trai tráng, đều là người trong thôn.
“Anh Thắng? Chúng ta đi xem căn nhà đó trước đã, đồ vật tạm thời để lại chỗ của chú.
” Hai mắt của Tô Hòa Bình như nóng lên, cha mẹ chưa từng quan tâm bọn họ có chỗ ở hay không, nhưng anh Thắng lại đến giúp ông, còn mang theo nhiều người tới nữa.
“Thằng nhóc này, cháu gọi anh Thắng đúng là không biết lớn nhỏ, chú là chú họ của cháu đấy.
” Tô Thắng vỗ vai Tô Hòa Bình, vừa cười vừa nói.
“Nhưng anh Thắng đã nói, cháu là đàn em của chú, chú sẽ bảo hộ cho cháu, chú đã quên rồi.
”Nói đến chuyện lúc nhỏ, Tô Thắng cũng thấy bất đắc dĩ, lúc đó ông ta không biết nên để Tô Hòa Bình gọi ông ta là gì, dù sao ông ta cũng lớn hơn, bình thường Tô Hòa Bình lại bị thằng cả nhà Tô bắt nạt, như thế không được, vậy nên ông ta liền làm anh lớn, bảo kê đàn em, không có vấn đề gì cả.
“Anh Thắng đúng là bảo kê cho không ít người, đúng không anh Thắng?”“Hahaha, đúng vậy, đúng vậy.
”“Tới đây, mấy người tới giúp chuyền nhà, mấy người khác đi sửa lại nhà của Hòa Bình một chút, sửa sớm thì sớm yên tâm.
”“Đúng thế.
”“Cảm ơn, thật sự cảm ơn các anh em.
” Tô Hòa Bình nhìn bạn bè đã cùng nhau lớn lên, đỏ cả mắt.
“Được rồi, đừng để mấy đứa trẻ cười vào mặt cho.
”Tô Điềm sợ ngây cả người, không ngờ luôn, cô còn tưởng cha cô vừa hiền lành vừa thành thật thì làm gì có bạn bè, không ngờ ông chẳng những có mà còn có rất nhiều là đằng khác.
“Chúng ta đi thôi.
” Đồ vật vốn không nhiều, lại có thêm người giúp đỡ, Chu Tuệ Ngọc với Tô Điềm không cần phải xách cái gì cả.
“Chờ đã, cha, giấy tờ nhà đất chưa có đâu.
” Cũng không thể để bọn họ xây xong nhà rồi lại bị người ta chạy tới cướp lại, ruộng đất không chia ra, dù sao lúc này đều là dùng thước đo, toàn bộ đất đều là tự mình khai hoang, cũng không có nhiều, mà ông cụ Tô có khi còn cố ý không đưa cho họ giấy tờ đất đai.
Tô Điềm hét to như thế, Tô Hòa Bình giật mình một cái, thật là, mấy ngày nay đều có chuyện ập tới làm cho ông bị đả kích, mà mấy người đang nghe lén ở trong phòng thì sắc mặt rất khó coi, ông cụ Tô càng thêm chán ghét đứa cháu gái Tô Điềm này.
Ông ta vốn định bắt chẹt thằng hai, ở đây có người làm chứng, lại có giấy tờ nói là chia phòng cũ cho thằng hai, nhưng cũng đâu nói là đưa cả giấy tờ đất đai đâu, giờ thì hay rồi, không muốn đưa thì cũng phải đưa.
“Anh trai, chúng ta đi lấy giấy tờ nhà đất, ông nội nhất định là luyến tiếc chúng ta nên quên mất.
”Tô Khải ngậm cười bị Tô Điềm kéo vào phòng chính.
“Ông nội, nhà đã chia ra, anh cháu cũng đã lớn, không thể khiến ông nội quan tâm tới thu giấy tờ đất được.
” Trước khi ông cụ Tô mở miệng thì Tô Điềm đã nói trước, với trình độ không biết xấu hổ của ông ta, tuyệt đối có thể nói ra những lời này.
“Con gái vẫn nên ngoan ngoãn, khéo léo một chút.
” Ông cụ Tô đưa giấy tờ đất cho Tô Khải, hai anh em nhìn thoáng qua, thấy không sai thì cất vào túi, Tô Điềm vừa mới bước ra ngoài đã nghe thấy ông ta nói một câu như vậy.
Cô vui vẻ nở nụ cười nhìn ông cụ Tô: “Ông nội, cháu cũng ngoan mà, nhưng cháu cũng không phải cô gái hiền lành đâu, nếu không thì chị họ đã… hì hì, cháu cũng không muốn nói ra, dù sao mọi người đều biết.
”.