Trong nháy mắt này, có vô số điểm màu đỏ nhắm vào đầu của Thời Nhan, nhưng trên mặt của cô lại không có một chút hoảng loạn, vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt kia.
Người canh giữ ở chỗ xa xa đi đến gần ngục giam, chờ tất cả mọi người tới gần ngục giam này xong thì Thời Nhan sửa sang lại búi tóc một chút, sau đó là chỉnh trang lại quần áo, bởi vì tại này sau đó, trong đầu cô có một câu nói xoay quanh: Sắp xếp lại hài cốt của mình, bây giờ cô sắp chết rồi, đợi cô chỉnh sửa quần áo xong thì câu nói kia cũng biến mất.
Nét mặt Thời Nhan lạnh nhạt, lời nói cũng như băng: "Nơi đầy tội ác này cũng nên kết thúc rồi.
”
Thời Nhan tập trung tất cả sức mạnh trong cơ thể về một điểm, cộng thêm số thuốc nổ được lưu trữ trong ngục giam nay thì đã đủ để chôn ngục giam xuống đất vĩnh viễn.
“Peng” một tiếng, ngục giam tội ác này bị phá hỏng trong nháy mắt.
!
“Hóa ra phải chết thì mới cảm thấy đau.
”
Một tia ánh sáng phá vỡ suy nghĩ của Thời Nhan, cô mở hé mắt, kiểm tra lại cơ thể của mình một lần: "Một đám vô dụng, thế này mà cũng không giết chết tôi.
”
“Tê ~ Đau như thế sao?”
Thời Nhan nắm lấy tay trái bị trật khớp, sau đó mới dùng tay phải lung lay nó, bây giờ trên mặt Thời Nhan dính đầy máu, nhưng điều này cũng không ngăn cản được đôi mắt sáng ngời của cô, trên mặt của cô không còn biểu tình lãnh đạm, mà là cảm giác hứng thú với những điều mới mẻ.
Chơi đùa với bàn tay trái bị trật khớp một lúc, Thời Nhan liền cảm thấy không thú vị, sau đó tay phải của cô dùng sức, nắn thẳng phần vai bị trật khớp.
“Cảm giác đau này không giống vừa rồi.
”
Cảm thấy thú vị trong khoảng chớp mắt kia, Thời Nhan lại duỗi bả vai trật khớp ra, sau đó lại nắn lại lần nữa.
“Thật là đáng tiếc, thế mà không đau.
”
Thời Nhan đã không còn hứng thú với việc nắn khớp, cô từ từ đứng lên, lau máu trên mặt, nếu như không phải máu trên mặt che mất tầm nhìn thì Thời Nhan cũng không có ý định lau đi.
Thời Nhan cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cái ngõ này vô cùng vắng vẻ, không có một người nào cả, cô biết rất rõ, cơ thể này không phải của cô, nó có năm giác quân, bây giờ cô có một cơ thể khiến người ta vui mừng, Thời Nhan không muốn chết, cô cảm thấy rất vui, từ trước đến nay cô chưa từng có cảm giác này cho nên thấy rất mới lạ, cô rất vui vẻ.
Thời Nhan cố gắng tìm đường về nhà trong ký ức, cũng tìm được nguyên nhân cái chết của người này.