Tn70 Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên


Đầu tháng Tám năm 1971.

Đại đội Đại Trư Quyển, công xã Hồng Thạch, huyện Ngao Đông, tỉnh Cát.

“Trần Gan Chuột, Trần Nhát Gan, ha ha ha ha……”
“Xấu hổ quá đi, té dập mặt, lêu lêu lêu……”
“Dám cười tao, tao liều với tụi mày!” Trần Thanh Di bò dậy, vọt tới nhanh như chớp.

Một cái quét chân, quật ngã một đứa bé đen nhẻm, lại một cú tấn công như vũ bão, đá ngã một đứa bé chảy nước mũi.

“A!” 
“A!”
Mấy đứa trẻ ranh khác trừng mắt, không phục, “Trần Thanh Di, mày cái thứ đàn bà đanh đá, không nói vũ đức!”
“Các anh em, lên!”
Kêu oai oái, vọt lên giống như nghé con.

“Cùng lên đi, không sợ, liều với tụi mày!” Trần Thanh Di xắn tay áo.


Cô không có kỹ xảo gì, chính là trẻ con nông thôn đánh nhau, té ngã, gạt chân ngã.

Một đứa bé gái đánh nhau với mấy đứa bé trai nhỏ hơn mình vài tuổi.

Cảnh tượng rất là náo nhiệt.

“Xem Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của tao!”
“Xem Thiên mã sao băng quyền của tao!”
“A, đánh người không vả mặt, Trần Thanh Di, mày không biết xấu hổ.


“Chị đây không có mặt!”
Trong lúc nhất thời mấy người đánh nhau túi bụi, kêu la gọi bậy, trên người đều là đất, cọng cỏ và bụi cỏ.

“Đi, đi, đi, đều cút hết sang một bên kia chơi!”
Trần Thanh Phong nghe thấy tiếng kêu bên này, bay nhanh chạy tới, vừa đến đã trông thấy em gái đại chiến với mấy đứa con nít.

Trừng mắt liếc mi, hai tay mỗi bên xách một đứa, tùy ý ném một cái.

"Chạy mau, anh trai râu ria của Trần Thanh Di đến rồi!"
Một đám con nít giải tán ngay lập tức, vừa chạy vừa cười ha ha.

"Tiểu Di, có sao không? Anh ba đỡ em.

" Trần Thanh Phong đầy đau lòng, nhanh chóng đỡ người lên.

Nhìn xem trên người em gái đầy bùn đất thì càng đau lòng, mặt cũng nhíu lại.

Nhưng nhìn thấy gương mặt như mặt mèo kia, lại có chút buồn cười.

Em gái thật tràn đầy sức sống.

Mấy ngày trước khuôn mặt nhỏ vì bị bệnh mà trắng nhớt, làm cậu bé lo lắng muốn chết.


"Trời vừa mưa xong, trên núi trơn trượt, anh đã nói không cho em đi theo lên núi, anh ba đi một mình là được, em càng muốn đi theo, té có đau hay không?"
"Không đau!"
Trần Thanh Di tùy ý vỗ vỗ bùn đất trên mông, gẩy tóc, chẹp cái miệng nhỏ, vẻ mặt ủy khuất:
"Anh ba, không phải em muốn hai ta cùng làm sẽ nhanh hơn sao!
Lại nói cũng không phải chính em không cẩn thận trượt chân, là Trần Thanh Thụ, nó cầm rắn Thái Hoa dọa em, muốn ném lên người em!
Em sợ hãi, vừa trốn, liền không cẩn thận trượt chân!"
"Thằng chó này, ăn gan hùm mật báo, dám ức hiếp em!
Chờ về nhà, xem anh ba xử nó thế nào!"
Trần Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi, em gái của cậu bé sợ rắn nhất.

Cậu bé và Trần Thanh Di là sinh đôi, ở chung một chỗ trong bụng, từ nhỏ hai anh em đã thân thiết với nhau.

Hận không thể mặc chung một quần.

Ai dám ức hiếp em gái của cậu bé, cậu bé liền dám xách búa, em trai họ cũng phải đánh.

"Ừm, đánh nó một trận!
Đánh cho bác trai bác gái đều nhận không ra!"
Trần Thanh Di nhe cái răng gạo, vẻ mặt đắc ý vì có người làm chỗ dựa, nếu không phải thằng nhóc kia chạy nhanh, cô nhất định sẽ khiến cho nó biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.

Bị một con rắn Thái Hoa lớn chừng chiếc đũa dọa sợ, thậm chí còn ngã một phát thật mạnh.

Hại cô bị những đứa nhóc kia cười cợt.


Cô cũng cảm giác rất mất mặt đó có biết không.

Về phần trả thù em trai họ Tiểu Ngũ có không đạo đức hay không?
Trần Thanh Di bày tỏ không tồn tại, cô chưa từng có thứ này.

"Nhưng mà anh ba, chúng ta phải lặng lẽ trả thù, không được làm lớn!"
"Biết rồi!" Trần Thanh Phong khẽ gật đầu.

Nếu như bị người bà nội chuyên thiên vị kia biết thì bà ta sẽ lải nhải vài ngày, lỗ tai cũng có thể mọc kén.

Hai anh em nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở một nụ cười xấu xa.

Trên đường đi thỉnh thoảng nói nhỏ, lại cười ha ha vài tiếng.

Vừa nhìn là biết đang chứa một bụng ý xấu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận