Tn70 Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên


Do dự một giây, cô quyết định nấu toàn bộ chỗ trứng này.

Đây là cái giá phải trả cho việc thiên vị bất công.

Dù sao thì cô mà không nấu hết thì chúng cũng sẽ bị cho vào miệng của cả nhà bác cả thôi.
Trước khi đi ra ngoài, cô đã điều tra một chút, bà nội đi ra ngoài buôn chuyện rồi, cả nhà bác cả đại gia đều đi làm và cả nhà chú ba cũng không có ai cả.
Toàn bộ nhà này chỉ còn lại một mình cô thôi, hoàn mỹ!
Rửa trứng, nhóm lửa, cho thật nhiều củi vào, đốt lửa thật to để nước nhanh sôi.

Hai mươi phút sau, toàn bộ trứng gà đều sẽ chín.
Cô nấu hai quả cho mình trước, ăn rất thỏa mãn.

Sau đó, cô đếm hai mươi quả trứng cho mẹ và ba anh trai của mình.
Cô cõng cái sọt nhỏ, bỏ trứng gà vào sọt.


Sau khi nghĩ trời hôm nay quá nóng, cô đi ra vườn rau hái được mấy quả dưa leo rồi rửa sạch sẽ.
Sau đó, cô đổ đầy một bình nước, nhỏ ba giọt nước trong linh tuyền vào bình, đội mũ rơm lên rồi xuất phát!
Khi tới hai đầu bờ ruộng, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy bọn họ, hét to: “Mẹ, anh cả, anh hai, anh ba, mau tới đây.

Con mang nước cho mọi người nè!”
Không thể nói là mang trứng được vì như vậy sẽ dễ dàng bị người khác soi mói.
Ai mà có da mặt dày, nói không chừng còn sẽ đến đòi ăn ké nữa đó.
Hầu hết người trong đại đội đều là người tốt, nhưng cũng có mấy viên cứt chuột, không biết xấu hổ và không thể trông thấy người khác tốt hơn mình.
Triệu Hương Mai nghe thấy con gái gọi thì ngẩng đầu lên quan sát ánh mặt trời, bà hỏi: “Lúc này mới có mấy tiếng mà con đã mang nước tới đây ư? Mẹ đã nói là tự mình mang nước rồi, không cần phải đưa nước tới đây nữa, nhưng ngày nào con cũng cứ mang tới hoài.

Đứa nhỏ này, một chút cũng không chịu nghe lời.”
“Tôi đoán bây giờ cũng đã tám giờ rồi.” Thím Xuân Miêu ở luống kế bên đứng thẳng lưng, bà ấy cũng nhìn lên bầu trời.
Nhìn mặt trời để đoán thời gian là kỹ năng cần thiết của nông dân.
Thím Xuân Miêu lau mồ hôi, bà ấy đấm đấm eo, vẻ mặt tươi cười nói: “Cháu mau thu hồi nụ cười ở trên mặt một chút, thèm chết thím rồi đó.”
Bà ấy cũng có một đứa con gái nhưng đã gả tới đại đội kế bên.


Một năm, cô ấy cũng chưa về nhà được mấy lần.
“Con gái hiếu thảo, bà nên lén vui mừng đi!
Trong đại đội chúng ta có nhiều cô bé như vậy, nhưng thím chỉ thèm mình cháu thôi, vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn.”
“Tôi cần gì phải lén lút vui mừng chứ, tôi cứ đường đường chính chính vui vẻ đây này.”
Trên mặt của Triệu Xuân Mai lộ ra sự vui vẻ, dĩ nhiên là bà ấy cũng rất đắc ý, vỗ vỗ bụi bặm bám ở trên tay, nói: “Được rồi, tôi đi uống miếng nước trước, bà cũng nghỉ ngơi một lát đi.
Chờ lát nữa tôi quay lại, hai chúng ta lại làm một trận nữa.”
"Được, tôi cũng uống miếng nước đã.”
Nắng nóng như đổ lửa khiến người ta khó chịu.

Dù sao tháng này cũng được phân chia việc nhổ cỏ, nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc thu hoạch mùa vụ, có nghỉ một lát cũng không thành vấn đề.
“Đậu xanh! Phi, làm như người ta không có con gái vậy đó.”
Triệu Hương Mai vừa mới đi xa, vợ của đại đội trưởng là Tiền Hồng Anh đã chống nạnh, ngước mắt lên, nhỏ giọng chửi rủa.
“Con gái của bà ta gầy gò giống như ma cây vậy, không có ngực, không có mông, gió thổi qua liền ngã xuống.

Sau này, chắc chắn là nó sẽ chui rúc ở trong nhà thành gái lỡ thì! Cho dù có gả ra ngoài cũng không được con trai, làm người một ngày cãi nhau tám trận.

Lớn lên xinh đẹp thì có rắm dùng.
Tôi nhổ, hồ ly tinh mẹ sinh ra hồ ly tinh con chỉ biết đi câu dẫn người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận