Tn70 Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên


Có lẽ là nhìn thấy chỗ dựa tới, Tiền Hồng Anh lập tức nằm vật ra đất khóc lóc kêu la.
“Cái thứ đanh đá! Mày là cái loại chanh chua đanh đá! Con đĩ! Tao phải bắt mày đền tiền, phạt mày đi hót phân.”
Trần Thanh Di trợn tròn mắt, kinh ngạc không thôi: “Ấy? Thím à, thím lấy đâu ra quyền đó chứ?”
“Người ta biết thổi gió bên gối đấy nha!”
Thím Xuân Miêu nhe răng nhe lợi phụ hoạ một câu.
Quan hệ của bà ấy và Triệu Hương Mai rất tốt, dĩ nhiên là vô cùng chướng mắt Tiền Hồng Anh, ngay từ đầu bà ấy đã muốn giúp đỡ.
Nhưng mà Trần Thanh Bách không cho.
“Ha ha ha ha…”
Mọi người ngầm hiểu liền phá lên cười, vẻ mặt ám muội cực kỳ.
Mặt mày đại đội trưởng Ngô Hữu Đức xanh như tàu lá, thầm chửi con đàn bà ngu xuẩn.
Toan tính trong lòng không dùng được nữa, thậm chí còn không dám đưa đôi giày cho người nhà họ Trần mang, rất nhiều người đang hóng hớt đấy.
“Được rồi! Sao mà tụ tập ở đây hóng hớt hết vậy! Không cần công điểm nữa hả? Mau trở về làm việc đi!”

Ông ta gào thét xong, thấy có người còn lề mà lề mề không muốn đi liền doạ nạt: “Không đi nữa là trừ công điểm nửa ngày!”
Vừa nghe câu này, tất cả mọi người liền vọt đi còn nhanh hơn thỏ.
Công điểm chính là tính mạng của xã viên đấy!
Chỉ còn lại năm người Triệu Hương Mai và cả nhà của đại đội trưởng.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đánh nhau?”
Ánh mắt bất thiện dừng trên mấy người Triệu Hương Mai.
Tiền Hồng Anh cảm thấy có người chống lưng thì vô cùng đắc ý.

Mụ ta lau vết máu trên mặt, duỗi tay chỉ vào Trần Thanh Bách: “Là thằng chó đẻ này đánh tôi trước!”
Chát!
Trần Thanh Phong hất bàn tay đang chỉ trỏ vào Trần Thánh Bách của mụ ta ra.
Trần Thanh Di nói: “Chửi ai là thằng chó đẻ đấy?”
“Chửi mày đó con ranh!”
Tiền Hồng Anh bật thốt ra, vừa dứt lời mới kịp phản ứng, lại định ngoác mồm ra chửi tiếp nhưng lại bị ánh mắt của Ngô Hữu Đức dọa sợ nuốt ngược trở về.
Khôn hồn thì im miệng cho tôi!
Trần Thanh Di nhìn thấy một màn này, ánh mắt cô liền dao động.
Ngô Hữu Đức hừ lạnh: “Rốt cuộc là chuyện gì!”
Tiếp theo Trần Thanh Bách sa sầm mặt mày kể lại rõ ràng ngọn ngành mọi chuyện: “Nhà bọn cháu tự hỏi rằng chưa từng đắc tội với nhà chú mà nhỉ? Em gái cháu nhỏ tuổi như thế đã bị Tiền Hồng Anh nguyền rủa như vậy.

Trái tim của bà ta phải độc ác đến mức nào chứ.

Đại đội trưởng, chú cũng là người có em gái và con gái mà.


Nếu như con gái của chú bị chửi như vậy, chú có làm thinh được không?”
Ngô Hữu Đức: …Không!
“Chú lớn Tiền, chú hai Tiền, hai người có chịu được không?”
Hai anh em vừa biết nguyên nhân: …
Lúc này, sắc mặt của Triệu Hương Mai, Trần Thanh Tùng và Trần Thanh Phong còn tệ hơn lúc nãy, giận run rẩy cả người.
Trần Thanh Phong lại muốn vung tay lên.
Trần Thanh Di giữ tay cậu ấy lại, trước mặt đại đội trưởng mà còn đánh người nữa thì không lễ phép.
Cô cố dằn lại sự bực bội, nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Thím Tiền, thím…”
“Thím” cả hồi lâu, ngoan ngoãn đến mức không nói nổi một lời nào chối tai, chỉ đáng thương nói một câu: “Mẹ ơi, con muốn về nhà.”
Ai nhìn cũng muốn thốt lên “Bé đáng thương”!
Mẹ con Triệu Hương Mai nhìn mà nát hết ruột gan! 
Triệu Hương Mai thương con mà viền mắt ửng đỏ.

Con gái bà đã phải nghe thấy những lời cay độc này lần nào đâu, nhìn mà xót lòng.

Bà cũng mặc kệ mấy người Tiền Hồng Anh: “Được, mẹ đưa con về nhà nhé.”
Bốn mẹ con lúc này đã hoàn toàn quên mất Trần Thanh Di vốn tinh nghịch tai quái, chứ làm gì mà yếu đuối khiếp nhược thế được.
Giây tiếp theo…
Rầm!
Trần Thanh Di ngất xỉu ngã lên người Trần Thanh Phong.
“Tiểu Di!”
“Em gái!”
“Con gái, con sao thế? Đừng dọa mẹ mà!”
Chuyện xảy ra rất đột ngột, cả nhà đại đội trưởng cũng đờ cả người, cả người ớn lạnh, vô thức lùi về sau một bước.
Tiền Hồng Anh cảm thấy mình sắp tiêu rồi.
Với cái vóc người gió thổi là bay của Trần Thanh Di, nếu như thật sự có chuyện gì đó, mụ ta còn có mạng để sống sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận