Tn70 Tiểu Pháo Hôi Mang Theo Không Gian Phất Lên


Khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, người nhà họ Trần cũng quýnh lên.

Thạch Lan Hoa quýnh đến độ vỗ bép bép vào đùi, mau chóng chạy vào nhà bếp lục lọi.
“Mẹ, có phải mẹ nhớ lộn chỗ rồi không?”
“Đúng đó bà nội.”
Trần Thắng Nam cảm thấy không có ai dám vào nhà ăn trộm, thôn bọn họ cũng không có trộm cắp vặt.
“Có phải chú đã về nhà rồi mang đi rồi không?”
Cho dù gia đình Trần Trường Hải vẫn luôn ăn trướng nhà nhà bà cụ Trần, trong nhà không có ai thì thẳng tay cầm đi cũng khá bình thường.
“Mày phun cái rắm chó gì vậy!”
Bà cụ Trần nghe thấy lời của Trần Thắng Nam liền bùng nổ.

Bà ta duỗi ngón tay mắng sa sả vào đầu: “Bớt nói mấy lời tầm bậy đi.

Hôm nay chú của mày vốn không có về đây.

Từ sáng đến giờ tao vẫn luôn ngồi ở cửa thôn đấy! Chả thấy bóng dáng nó đâu.”
“Vậy bà nội nói xem, nhiều trứng gà như thế đi đâu cả rồi?”

Trần Thắng Nam không phục, cô ta rướn cổ lên: “Cũng không thể biến mất một cách khó hiểu thế chứ? Hay là bà nội đã lén ăn mảnh rồi?”
Ánh mắt nghi ngờ của Trần Thắng Nam không khỏi đảo quanh, càng nghĩ càng thấy suy đoán này hợp lý.
Bà nội cô ta cũng rất tham ăn đấy.
Bà cụ Trần nghe mà muốn nhồi máu cơ tim, bà ta cầm cây chổi trên giường đất ném qua Trần Thắng Nam: “Ăn vụng mụ nội nhà mày! Bụng tao bao lớn mà đòi ăn một mình cả sọt trứng hả? Mày ngu muốn chết!”
Vẻ mặt Trần Thắng Nam dửng dưng: “Không phải thì thôi, gì giận dữ vậy!”
Thạch Lan Hoa có hơi oán trách: “Mẹ, mẹ đánh con trẻ làm gì? Nếu như mẹ mà ở nhà trông nhà thì đã không xảy ra chuyện này rồi.

Mất mát nhiều trứng gà như thế làm con tiếc đứt ruột, chẳng thả cho tụi con ăn từ sớm còn hơn.”
Bà ta nói xong cũng học theo bà cụ Trần đấm đấm lồng ngực.
Trần Trường Giang, Trần Thanh Quế và Trần Thanh Liễu dĩ nhiên cũng có suy nghĩ này, có điều ba người họ tinh ý hơn nên không biểu hiện ra ngoài.
Đôi môi bà cụ Trần run run, dáng vẻ như sắp ngất: “Thạch Lan Hoa, đồ đần độn nhà cô, cô muốn làm tôi tức chết đúng không?”
Thạch Lan Hoa bĩu môi, lại giả bệnh rồi đó.
Nhưng rồi cũng không cãi lại.
Trần Trường Hà khuyên lơn: “Mẹ đừng buồn nữa.

Chúng ta cũng không biết ai ăn trộm cả, chắc chắn không tìm lại được đâu, đừng nghĩ nữa.


Mẹ có khóc chịu, có tức giận cũng vô dụng.

Cũng không thể vì chút trứng gà này mà ấm ức thành bệnh! Rồi đi tìm lão Địch Đầu không phải lại tốn thêm tiền à? Không đáng a!”
“Hu hu hu, sao mẹ không bực cho được! Con nói còn hay hơn hát!”
Nhiều trứng gà như thế đi bán cũng được kha khá tiền đấy!
Trần Trường Hà: …Ông ấy không nên nhiều lời mà.
“Được rồi! Ai bảo trước kia bà bủn xỉn không luộc lên ăn chứ.”
Ông cụ Trần thấy bà cụ Trần cứ lằng nhằng mãi không thôi nên mất kiên nhẫn nói: “Mau nấu cơm đi! Đi làm cả buổi trời, tôi đói sắp lịm đi rồi đây, đi đường còn thấy choáng! Không ổn rồi, tôi phải về phòng nằm nghỉ giãn giãn cái eo cái.

Cơm xong thì gọi tôi ra đó!”
Bà cụ Trần bị nghẹn họng, không giả khóc nổi nữa.
Sáng sớm ba cái bánh ngô lớn, một bát cháo là ăn vào bụng chó hết rồi hả? 
Vả lại chăn bò một buổi sáng thì là mệt dữ chưa?
Nhưng hiện giờ bà cụ đang đuối lý, chỉ có thể sai khiến cháu gái và con dâu bắt đầu nấu cơm.
Khi mấy mẹ con Triệu Hương Mai xách một con gà về, nhà họ Trần mới nấu xong cơm.
Không sớm không muộn, còn chưa bắt đầu ăn.
“Ai dà, em dâu kiếm được con gà từ đâu đấy?”
Thạch Lan Hoa hưng phấn chà chà tay lên tạp dề, muốn duỗi tay cầm lấy.
“Làm gì đó?”
Triệu Hương Mai tránh ra, vẻ mặt không vui.
Vẻ mặt Thạch Lan Hoa sượng trân rụt tay về: “Chị chỉ muốn xách lấy áng chừng một chút, xem nó nặng mấy ký ấy mà! Em nhìn em đi, đều là người một nhà, em đề phòng chị như thế làm gì!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận