Thẩm Oánh Oánh vừa tỉnh dậy thì phát hiện bản thân bị một người đè chặt vào thân cây.
Người đó nắm lấy cổ sau của cô, như thể căm thù cô đến mức chỉ muốn cô chết, dùng lực cực mạnh, cổ cô như sắp bị bóp nát.
Thẩm Oánh Oánh suýt chút nữa ngất đi vì sợ hãi, rõ ràng là cô đang ngủ ở nhà, sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ là bạn trai cũ mà cô đã bỏ rơi đến để trả thù?
Không kịp nghĩ nhiều, bản năng sinh tồn khiến cô lập tức mở miệng yếu ớt xin tha.
“Anh ơi! Anh nhẹ chút, nhẹ chút thôi, cổ tôi sắp gãy rồi! Quân tử chỉ nói lý, không dùng vũ lực, chúng ta có gì thì nói chuyện rõ ràng, tôi chỉ có hai cái chân, chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu, chắc chắn là giữa chúng ta có hiểu lầm…”
Không ngờ vừa dứt lời, người phía sau chẳng những không nới tay, mà còn dùng lực mạnh hơn, khiến Thẩm Oánh Oánh đau đến nỗi rơi nước mắt.
“Quân tử?”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên từ phía sau cô: “Cô nói tôi là quân tử? Có phải tôi nghe nhầm không? Cô đã gọi tôi là súc sinh rồi cơ mà.
Thẩm Oánh Oánh, cô sợ rồi phải không?”
Dứt lời, anh cười khẽ, “Không ngờ cô cũng có ngày biết sợ đấy.
”
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, khiến cô nổi hết da gà, đầu óc Thẩm Oánh Oánh như đờ đẫn, như thể một công tắc nào đó đột nhiên bị mở ra.
Vô số mảnh ký ức không thuộc về cô ùa vào.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đã nắm bắt được điểm chính từ những đoạn ký ức lộn xộn đó.
— Cô đã xuyên không!
Xuyên vào quyển niên đại văn mà cô mới đọc cách đây hai ngày, trở thành vợ của nhân vật phản diện Tạ Phương Trúc trong truyện, người cũng trùng tên trùng họ với cô – Thẩm Oánh Oánh.
Nhận thức được điều này, Thẩm Oánh Oánh suýt nữa ngất ngay tại chỗ.
Trong cuốn tiểu thuyết, Tạ Phương Trúc bị ép phải cưới nguyên chủ.
Tạ Phương Trúc là con của một gia đình địa chủ, cha mẹ mất từ khi còn nhỏ, được ông nội của nguyên chủ tốt bụng nhận nuôi.
Dù được nhận nuôi, nhưng cuộc sống của anh vẫn chẳng dễ dàng gì.
Khi không có mặt ông nội của nguyên chủ, các thành viên khác trong nhà họ Thẩm đều coi anh là con nhà địa chủ, không xem anh là con người, thường xuyên đánh đập, chửi mắng, coi anh như chó, thậm chí địa vị của con chuột trong nhà Thẩm còn cao hơn anh.
Cuối cùng chịu đựng đến khi trưởng thành, anh được cậu của nguyên chủ tìm cách nhét vào làm công nhân mỏ than, rốt cuộc cũng thoát khỏi gia đình của nguyên chủ.
Nhưng không ngờ nguyên chủ bị hủy hôn, danh tiếng bị bôi nhọ, không tìm được đối tượng tốt.
Nhà họ Thẩm liền ép Tạ Phương Trúc, người đã trở thành công nhân, phải cưới nguyên chủ.
Dù cuộc hôn nhân này chịu thiệt là Tạ Phương Trúc, nhưng nguyên chủ không nghĩ như vậy, thậm chí sau khi kết hôn còn không cho anh chạm vào.
Cô ta cho rằng, Tạ Phương Trúc mãi mãi là kẻ thấp hèn, nếu không lấy anh, anh chắc chắn sẽ ế cả đời và bị người khác chê cười.
Cô ta có thể lấy anh, để anh thoát khỏi kiếp cô độc, anh nên cảm thấy mãn nguyện.
Tạ Phương Trúc cũng không phản kháng, cứ làm theo ý cô ta, thậm chí mỗi tháng còn đều đặn đưa cho cô ta một nửa tiền lương.
Thái độ của anh khiến nguyên chủ ngày càng được đà lấn tới.
Cô ta khinh thường anh, cho rằng anh không phải đàn ông, là kẻ yếu đuối thậm chí không bằng loài vật, cuối cùng bỏ đi theo một người tự xưng là xưởng trưởng công xưởng quốc doanh từ nơi khác đến.
Trước khi bỏ đi, cô ta thậm chí còn lừa hết số tiền tiết kiệm của anh, đắc ý mắng anh là kẻ ngu ngốc, sau này bị người khác bán, nhất định còn giúp người khác đếm tiền.