"Thẩm Oánh Oánh, cô nghe rõ chưa?"
Thẩm Oánh Oánh không kìm được mà run rẩy.
Trong nguyên tác, anh chỉ đánh gãy hai chân của nguyên chủ thôi.
Nhưng bây giờ, anh lại đe dọa không chỉ chân mà còn cả tay cũng phải gãy, thật là tàn ác!
Rõ ràng cô vừa nói là "nếu cô trong sạch thì ly hôn", vậy mà lại thành không được rời khỏi anh?
Dám bắt nạt cô yếu đuối không dám phản kháng, âm thầm chuyển trọng tâm câu chuyện.
Đúng là phản diện xảo quyệt và mưu mô trong sách!
Nhưng giờ tên đã lên cung, Thẩm Oánh Oánh khó khăn lắm mới giành được chút cơ hội giữ lại đôi chân của mình, làm sao dám phản đối?
Cô chỉ có thể nép vào lòng anh, chịu đựng sự mạnh bạo đến gần như nghiền nát xương cốt của anh.
Nước mắt chứa đầy trong lòng, cô buộc phải nói ra những lời không thật lòng:
"Em hiểu rồi, anh là chồng em, cho dù có chết, em cũng chết bên anh.
"
Nói xong, lòng cô dâng lên một mớ cảm xúc hỗn độn.
Trong chuyện tình cảm, cô chưa bao giờ thấp kém như vậy.
Không ngờ hôm nay lại rơi vào bẫy của một nhân vật giấy trong sách.
Nhưng may mà Tạ Phương Trúc dù có điên rồ, gương mặt vẫn cực kỳ đẹp trai, vậy cũng không tính là lỗ.
Đồng thời cô tính toán trong lòng, với cái tính điên cuồng này của anh, sau này nếu có cơ hội chạy trốn, nhất định phải chạy thật xa, nếu không bị bắt lại, số phận của cô có lẽ còn thê thảm hơn cả nguyên chủ.
Nên chạy đi đâu nhỉ?
Xa thật xa.
Tới tỉnh X ở tận cùng phía tây?
Hay là tới tỉnh H ở miền bắc xa xôi?
Nơi nào cũng không an toàn, có lẽ cô nên chạy ra nước ngoài.
Khi cô đang nghĩ miên man, Tạ Phương Trúc đã bế bổng cô lên, kéo tấm màn bên giường xuống.
Ngay sau đó, những nụ hôn mạnh mẽ và dồn dập ập đến như bão.
Thẩm Oánh Oánh không chống cự nổi, chỉ trong chốc lát đã mơ màng.
Bất chợt, cô nhớ đến những người dân tò mò đứng ngoài cửa.
Trong nguyên tác, những người xem náo nhiệt đó cứ đứng ngoài chờ cho đến khi chân nguyên chủ bị đánh gãy mới hài lòng rời đi.
Hôm nay chân cô còn chưa bị đánh gãy, chẳng phải bọn họ vẫn còn đang đứng nấp ngoài đó sao?
Thẩm Oánh Oánh: "! "
Chết tiệt, không biết nhà này có cách âm được không…
Trong khi đó, ngoài cửa.
Lúc này đã chen chúc rất đông người, nghe động tĩnh bên trong, ai nấy đều nhìn nhau, biểu cảm thật khó diễn tả.
Ban đầu khi họ đứng ở cửa nghe lén, âm thanh bên trong còn bình thường.
Người phụ nữ kia rõ ràng đã chạm đến giới hạn của Tiểu Tạ, anh bùng nổ, Thẩm Oánh Oánh thì vừa khóc vừa xin tha thứ.
Nhưng về sau, âm thanh lại càng lúc càng kỳ lạ.
Nghe những lời của Thẩm Oánh Oánh, mọi người phát hiện, hai người kết hôn gần hai năm, vậy mà còn chưa từng ngủ cùng nhau.
Nghe đến đây, những người bên ngoài không khỏi càng thương cảm cho Tạ Phương Trúc.
Tiểu Tạ là người thành thật, đúng là bị Thẩm Oánh Oánh kia ức hiếp hết lần này đến lần khác.
Kết hôn rồi nuôi cô, cung phụng cô đầy đủ, mà cuối cùng lại chưa từng ngủ cùng cô.
Lại nghe Thẩm Oánh Oánh nói mình trong sạch, chưa từng ngủ với ai khác, càng không có ý định bỏ trốn với người đàn ông ngoại tỉnh kia.
Nghe thấy thế, mọi người đều nghĩ thầm, người phụ nữ này quả thật không biết xấu hổ, dám bịa đặt trắng trợn như vậy.
Với cái dáng vẻ ong bướm đó, sao có thể là trong sạch?
Nói về chuyện bỏ trốn, mọi người ở khu mỏ đều thấy rõ.
Cô cùng người đàn ông ngoại tỉnh kia cứ lén lút cả ngày, người phụ nữ đàng hoàng sao lại như vậy? Dù là hoàng đế đến đây, thì cô cũng là bỏ trốn!
Chuyện mà ai cũng hiểu rõ như thế, Tiểu Tạ chắc sẽ không bị lừa chứ?
Về sau, tiếng của hai người nhỏ dần, mọi người bên ngoài nghe không rõ, đang thắc mắc không biết vì sao Tạ Phương Trúc vẫn chưa ra tay, thì nghe thấy từ bên trong truyền ra những âm thanh ngắt quãng đầy lạ lùng.
Lập tức, ai nấy đều ngẩn người, nhìn nhau, rồi mặt mũi đỏ bừng.