Lúc này Ngô Hiểu Hà mới nhận ra từ đầu đến cuối Thẩm Oánh Oánh đang chơi đùa với cô ta, coi cô ta như kẻ ngốc mà xoay vòng vòng.
Ngô Hiểu Hà giận đến mức adrenaline tăng vọt, không thể giữ bình tĩnh nữa, hét lên rồi lao vào túm lấy Thẩm Oánh Oánh.
“Thẩm Oánh Oánh, đồ tiện nhân!”
Thẩm Oánh Oánh từng học chút kỹ thuật khống chế cùng em gái, tuy không thể đối phó được với người như Tạ Phương Trúc với sức vóc chênh lệch, nhưng hoàn toàn đủ sức để xử lý Ngô Hiểu Hà, cô gái nhỏ bé và không có bất kỳ nền tảng võ thuật nào.
Chỉ trong nháy mắt, Ngô Hiểu Hà cảm thấy đau nhói ở cổ tay, cả hai tay bị khóa ra sau lưng.
Thẩm Oánh Oánh đứng phía sau Ngô Hiểu Hà, giữ chặt tay cô ta, khiến cô ta không thể cử động, đồng thời tựa cằm lên vai Ngô Hiểu Hà, cười ngọt ngào: “Ôi trời, mình chỉ đùa chút thôi, ai ngờ lại lôi ra được sự thật từ cậu.
Hiểu Hà à, cậu khiến mình đau lòng quá!”
Hai người áp sát nhau, nhìn từ xa như hai cô bạn thân đang thì thầm to nhỏ.
Khuôn mặt Ngô Hiểu Hà đỏ bừng, đôi mắt đầy tia máu như muốn trào ra khỏi hốc mắt, gầm gừ: “Thẩm Oánh Oánh, thôi ngay cái trò giả tạo ấy đi! Mày làm tao thấy ghê tởm!”
Ánh mắt cô ta đầy căm hận, hận đến mức muốn xé xác Thẩm Oánh Oánh ra, nhưng bị Thẩm Oánh Oánh giữ chặt cổ tay nên chẳng thể vùng vẫy được.
Cô ta nghiến chặt răng, không thể ra tay thì đành ra miệng, nghiến răng chửi bới: “Thẩm Oánh Oánh, đồ đàn bà lẳng lơ! Mày đắc ý cái gì chứ?! Lại còn ‘mua việc làm’?! Ai mà tin được chuyện hoang đường của mày? Tao sẽ nói hết với anh Tạ, sẽ bảo với anh ấy rằng gã đó chính là nhân tình của mày, rằng mày với anh ta từng vào rừng hú hí, mày là con cáo dâm đãng không xứng với anh ấy, đời mày tiêu rồi!”
Thẩm Oánh Oánh cười khẩy như thể vừa nghe chuyện buồn cười nhất thế gian: “Không xứng thì sao? Cái người ‘anh Tạ’ của cô vẫn ngoan ngoãn để tôi muốn làm gì thì làm mà?”
Giọng điệu đầy vẻ kiêu căng khiến Ngô Hiểu Hà như đấm vào bông, giận đến mức muốn thổ huyết.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh không cho cô ta cơ hội lấy lại hơi, thay vào đó lại giáng cho cô ta một đòn chí mạng:
“Phải rồi, quên mất không nói với cô, hôm nay tôi đã ngủ cùng với anh Tạ của cô rồi đấy.
”
Câu nói này như sét đánh ngang tai, khiến Ngô Hiểu Hà sững sờ, mặt tái nhợt.
Nhìn gương mặt bàng hoàng của Ngô Hiểu Hà, tâm trạng Thẩm Oánh Oánh cực kỳ thoải mái, không nhịn được cười thành tiếng, “Cô muốn nói gì thì cứ đi mà nói với anh Tạ của cô đi, xem là lời thủ thỉ trên giường của tôi hay lời nhắc nhở chân thành của cô có tác dụng hơn.
”
Ngô Hiểu Hà chỉ nghe thấy tiếng ù ù bên tai, những lời sau đó của Thẩm Oánh Oánh cô ta hoàn toàn không nghe lọt vào.
Thẩm Oánh Oánh luôn coi cô ta như chị em tốt, chuyện gì cũng chia sẻ, ngay cả việc không ngủ cùng Tạ Phương Trúc cũng chẳng ngoại lệ.
Đây cũng là lý do Ngô Hiểu Hà luôn tự tin rằng Tạ Phương Trúc chẳng hề yêu Thẩm Oánh Oánh.
Mẹ cô ta từng bảo rằng trong một mối quan hệ vợ chồng, ngoài con cái, điều quan trọng nhất chính là chuyện giường chiếu.
Một người đàn ông nếu không chạm vào vợ, chứng tỏ anh ta đã không còn yêu, gia đình sớm muộn cũng tan vỡ.
Mà Tạ Phương Trúc từ trước đến giờ chưa bao giờ động đến Thẩm Oánh Oánh, điều đó chứng tỏ anh chẳng thích cô, và rồi anh sẽ sớm chia tay với cô.
Nhưng hôm nay thì…
Đối với Ngô Hiểu Hà, chuyện này quả thật là một đòn chí mạng.
Lập tức, cô ta như một con gà trống chiến bại, chẳng còn chút sức lực, lòng đau như bị xé toạc, nhưng dù vậy vẫn cố cứng miệng nói:
“Ngủ một lần thì có gì to tát chứ? Cô tưởng anh Tạ là kẻ nông cạn, dễ bị sắc đẹp mua chuộc sao? Cô tưởng làm vậy là có thể…”
“Xin lỗi nhé,” Thẩm Oánh Oánh cắt lời cô ta bằng giọng chế giễu, “Anh ấy đúng là loại người đó.
”
“Không thể nào!” Ngô Hiểu Hà không chịu thừa nhận.
Nhìn dáng vẻ ấy, Thẩm Oánh Oánh càng thêm vui, thong thả nói: “Tôi đã nói là anh ấy không thích cô, chỉ đơn giản là không xem trọng cô, không có nghĩa là anh ấy là người đạo mạo gì đâu.
Cô không thấy dáng vẻ anh ấy khi ở bên tôi đâu… chậc chậc chậc…”
Ba tiếng "chậc" đầy ngụ ý khiến người ta không khỏi liên tưởng.