Nhìn miếng thịt kho được gắp trả về bát, cảm nhận sự mềm mại còn đọng lại trên má, Tạ Phương Trúc cảm thấy trong lòng nóng hừng hực, lần đầu tiên anh cạn lời.
Chỉ cảm thấy lòng đầy mãn nguyện, như đang nằm trên mây, lâng lâng, khiến anh mê mẩn không thôi.
Cảm giác lâng lâng này dai dẳng mãi đến tối, khi Thẩm Oánh Oánh nũng nịu nói rằng cô quen ngủ một mình rồi, chưa quen nằm cùng anh, nên muốn dành thêm chút thời gian thích nghi.
Tạ Phương Trúc nhìn gương mặt cười ngọt ngào của cô, bồng bột đồng ý ngay lập tức.
Đến khi về căn phòng nhỏ và tỉnh táo lại, anh không khỏi cảm thấy hối hận, không phải vì không ngủ cùng cô, dù sao anh cũng không phải hạng người chỉ biết nghe theo bản năng.
Chỉ là anh hối hận vì mới chỉ một ngày mà đã bị cô dắt mũi đến vậy, thật chẳng ra dáng đàn ông chút nào!
Không được, ngày mai phải vùng lên, không thể để cô đè đầu cưỡi cổ mãi!
Khác với nỗi buồn bực của Tạ Phương Trúc, Thẩm Oánh Oánh với chiến thắng ngọt ngào, lòng vui vẻ khôn xiết, chỉ muốn nhảy lên ba thước để bày tỏ sự phấn khích của mình.
Dù Tạ Phương Trúc là một kẻ máu lạnh tàn nhẫn, nhưng trong chuyện tình cảm lại là một tay gà mờ.
Chỉ cần khẽ ra chiêu là có thể hoàn toàn nắm bắt anh, thậm chí không cần động não.
Cô cảm thấy cuộc sống đầy ắp hy vọng, tương lai sáng lạn phía trước!
Nhưng cuộc sống luôn đầy bất trắc, nửa đêm, ánh sáng của cô đột ngột vụt tắt.
Lúc đó, cô đang ngủ mê man, không rõ thứ gì vừa bò lên người mình, từ cánh tay trườn lên cổ.
Trong cơn mơ màng, cô vô thức giơ tay chạm vào thì thứ đó lập tức quấn lấy tay cô.
Lạnh lẽo, trơn tuột.
Thẩm Oánh Oánh giật mình tỉnh giấc, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Là rắn!
Khi nhận ra điều đó, cô suýt phát điên, lập tức bật dậy khỏi giường, hét lên và cố sức vung tay để hất con rắn khỏi tay mình.
Thẩm Oánh Oánh từ nhỏ gan dạ, chỉ sợ duy nhất một thứ: rắn.
Cô vẫn nhớ lúc ở trại trẻ mồ côi, khi ấy còn chưa trải sự đời, tính cách rất khó ưa nên thường bị người ta bắt nạt.
Lần nghiêm trọng nhất là khi bị người ta túm lấy cổ áo, nhét hai con rắn đang trườn vào trong áo.
Những con rắn hoảng sợ quấn lấy da thịt cô, bò dọc khắp cơ thể.
Cảm giác trơn lạnh gần như khiến cô ngất đi vẫn là nỗi ám ảnh khó quên cho đến giờ.
Sợ rắn đã ăn sâu vào xương tủy cô.
Cửa sổ căn nhà gỗ không lớn, ánh trăng ngoài trời không đủ rọi vào, trong bóng tối cô không thấy được con rắn bị mình hất đi đã bò đến đâu.
Thẩm Oánh Oánh co ro nơi góc giường, sự bình tĩnh mà cô luôn tự hào giờ đây đều tan biến, đầu óc trở nên hỗn loạn.
Tại sao trong phòng lại có rắn?
Sao rắn lại bò lên giường vào giữa đêm?
Con rắn ấy có còn quanh quẩn dưới giường không?
Là một con hay nhiều con?
Mồ hôi lạnh túa ra, cô ôm lấy thân mình, thu mình trong góc giường không dám nhúc nhích.
Khi cô sắp tuyệt vọng thì bỗng nghe thấy hai tiếng gõ từ phòng bên cạnh, giống như ai đó đang gõ lên tấm ván gỗ.
Ngay sau đó, giọng của Tạ Phương Trúc truyền tới: “Thẩm Oánh Oánh, em sao vậy?”
Lúc này Thẩm Oánh Oánh mới nhớ ra Tạ Phương Trúc ở ngay phòng bên cạnh, lập tức vui mừng như bắt được chiếc phao cứu sinh, vội vàng gọi tên anh: “Tạ Phương Trúc! Tạ Phương Trúc!”
Giọng cô hoảng hốt, khẩn trương: “Anh mau qua đây, có rắn! Trong phòng có rắn, nó vừa bò lên người em, em sợ lắm!”
Lời vừa dứt, cô nghe tiếng cửa phòng bên cạnh bật mở, ngay sau đó, cửa phòng cô bị gõ vang lên: “Thẩm Oánh Oánh, mở cửa ra.
”
“Em… em không dám!” Cô ôm mình không dám động đậy, sợ rằng chỉ cần cử động một chút sẽ phải đối mặt với con rắn đáng sợ ấy.
Mắt hướng về phía cửa, lòng hồi hộp, “Tạ Phương Trúc, phải làm sao bây giờ?”