Tn70 Vì Muốn Sống Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất


Tạ Phương Trúc cúi đầu nhìn cô, dưới ánh đèn dầu mờ mờ, gương mặt xinh đẹp của cô tràn đầy vẻ hoảng loạn, sự phụ thuộc của cô vào anh rõ ràng không cần nói ra.

Tạ Phương Trúc ngẩn người, bất giác nhớ lại khi còn làm công nhân trong mỏ, làm việc theo nhóm với người khác.

Gặp phải tình huống nguy hiểm, đồng đội luôn sợ hãi, đặt tất cả hy vọng vào anh, hoàn toàn dựa vào anh, anh rất ghét cảm giác đó.

Nhưng khi người phụ thuộc vào anh là Thẩm Oánh Oánh, cảm giác đó hoàn toàn khác.

Dù lý trí vẫn thầm khinh thường bản thân, nhưng trái tim anh lại không cưỡng nổi, muốn ôm chặt lấy cô bảo vệ.

Anh khẽ nói: "Em đừng sợ, anh chỉ tắt đèn thôi.

" Giọng nói dịu dàng mà trước giờ anh chưa từng có.

Thẩm Oánh Oánh lúc này mới buông tay, khi đèn dầu tắt, căn phòng trở lại bóng tối, cô liền ôm chặt lấy anh, bám chặt như bạch tuộc.

Tạ Phương Trúc nằm thẳng, tư thế này thật sự khó chịu, đành phải quay sang, ôm cô vào lòng.

Mùi hương sạch sẽ quanh mũi làm Thẩm Oánh Oánh yên tâm hơn, cô thì thầm: "Tạ Phương Trúc, vừa rồi em sợ quá.

"
Ôm thân thể mềm mại, trong lòng Tạ Phương Trúc có chút hỗn loạn.

Những ý nghĩ không trong sáng không ngừng hiện lên trong đầu.

Anh tự trách bản thân không có định lực, lúc này mà còn nghĩ đến chuyện đó, không phải là cầm thú sao?
Anh hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng xoa lưng cô, "Ừ, anh biết rồi, giờ thì không sao nữa rồi.

"
Khi dây thần kinh căng thẳng cực độ thả lỏng, rất dễ rơi vào trạng thái mệt mỏi.

Thẩm Oánh Oánh cũng vậy, hơn nữa trong vòng tay của Tạ Phương Trúc có cảm giác an toàn, những động tác xoa dịu trên lưng nhanh chóng làm cô díp mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng thở đều của cô, trái tim bồn chồn của Tạ Phương Trúc cũng từ từ dịu lại.

Người đang ở trong vòng tay, nhưng trong khoảnh khắc, anh lại có cảm giác không thể tin được.

Rõ ràng buổi sáng cô vẫn như kẻ thù, giờ lại trở thành người thân thiết nhất của anh.

Sự chuyển biến lớn đến mức tưởng như đang mơ.

Anh chưa từng gần gũi với ai như vậy, cảm giác này thật kỳ diệu, mang đến một sự an yên khó tả.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh không thể cưỡng lại mà đắm chìm trong đó.


Sáng hôm sau, Thẩm Oánh Oánh bị đánh thức bởi một cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, một con trăn lớn quấn chặt lấy cô, há to miệng nuốt chửng cô vào bên trong.

Sợ quá, cô mở bừng mắt, phát hiện ra chỉ là mơ.

Cô đang ở trong phòng của Tạ Phương Trúc chứ không phải giữa rừng sâu.

Tỉnh táo lại, cô chợt nhớ tới con rắn tối hôm qua bò lên bụng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể, da gà nổi lên từng đợt.

Theo bản năng, cô quay sang nhìn bên cạnh, giường trống trơn, Tạ Phương Trúc không biết đã đi đâu.

Nghĩ đến việc trước khi đi ngủ cô còn nói dỗ ngọt và đòi ngủ riêng, vậy mà nửa đêm lại sợ hãi bám chặt lấy anh như bạch tuộc, cô xấu hổ đến nỗi chỉ muốn vùi mặt vào gối.

Cảm giác tự mình vả vào mặt mình quả thực là cay đắng.

Nhưng nội tâm của Thẩm Oánh Oánh rất mạnh mẽ, chẳng bao lâu cô đã tự trấn an mình.

Dù sao cũng đã ngủ chung rồi, nếu hai người không ly hôn thì sớm muộn gì cũng sẽ ngủ chung nữa, việc ngủ riêng cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.

Hơn nữa, chuyện ngủ chung là chuyện hai chiều.

Đàn ông có thể ngủ với phụ nữ, thì ngược lại, phụ nữ cũng có thể ngủ với đàn ông.

Tạ Phương Trúc đẹp trai, khỏe mạnh, thân hình rắn chắc, khi không phát điên còn rất ngây thơ, được ngủ chung với một người đàn ông tuyệt vời như vậy, cô không hề thiệt, thậm chí có thể nói là còn lãi.

Nghĩ vậy, tâm trạng của cô trở nên tốt hơn, ngồi dậy rời khỏi giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui