Tn70 Vì Muốn Sống Tôi Cưỡng Hôn Phản Diện Điên Cuồng Nhất


Suy nghĩ này khiến cô bừng tỉnh, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Trong lúc khóe mắt hơi nóng lên, cô uất ức mở miệng xin lỗi: “Tạ Phương Trúc, xin lỗi anh, em không nên giấu anh…”
Tạ Phương Trúc phía sau ngẩn ra.

Ngay sau đó, anh như nghe thấy điều gì buồn cười, khẽ cười nhạt, “Giấu tôi?”
Anh lập tức thô bạo xoay cô lại, bóp chặt cằm cô.

Đôi mắt sâu thẳm như màn đêm rét lạnh nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lẽo như con thú săn mồi khát máu: “Chẳng lẽ lần sau cô định báo trước cho tôi khi chạy trốn với gian phu sao? Thẩm Oánh Oánh, cô nghĩ tôi ngu ngốc như cô à?”
Lưng Thẩm Oánh Oánh đập mạnh vào thân cây phía sau, đau đến mức cô không ngừng hít thở mạnh.

Nhờ cú va đập này, cô cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của đại phản diện khiến mọi người khiếp sợ trong truyện.

Trong truyện, tác giả không miêu tả ngoại hình của Tạ Phương Trúc, nên diện mạo của anh đều do Thẩm Oánh Oánh tự tưởng tượng ra.

Qua hành động của anh, và thái độ xem thường không coi anh ra gì của nguyên chủ.


Thẩm Oánh Oánh luôn nghĩ rằng anh là một người đàn ông xấu xí, bẩn thỉu.

Dù gì một người đàn ông răm rắp nghe theo mà còn bị chửi mắng như súc vật, chắc chắn là xấu đến mức không chịu nổi.

Nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, Thẩm Oánh Oánh nhận ra mình đã quá ngây thơ.

Anh rất cao, ít nhất cũng phải trên mét tám.

Ngũ quan sắc nét rõ ràng, đường nét tinh tế nhưng không thiếu đi vẻ anh khí, nếu bỏ qua ánh mắt đầy sát khí khiến người ta khiếp sợ, quả thực khiến người ta không nỡ rời mắt.

Trong lòng Thẩm Oánh Oánh vô cùng kinh ngạc.

Một khuôn mặt gần như hoàn mỹ như vậy, nguyên chủ sao lại nỡ đối xử tàn nhẫn đến vậy?
Chỉ cần đối xử tốt với anh một chút, làm mềm lòng anh một chút, có lẽ kết cục sẽ không đến mức thê thảm như thế.

Và cũng không đến mức kéo cô – một người vô tội ở thế kỷ 21 – vào gánh vác cái tội này.

Thẩm Oánh Oánh càng nghĩ càng thấy ấm ức, không kìm được mà thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông của nguyên chủ.

Cô chỉ xem một cuốn tiểu thuyết, có trêu chọc ai đâu? Mà phải bị kéo vào đây chịu tội.

Lại còn là một cái tội xấu hổ đến nỗi khó bảo toàn cả đôi chân.

Mặc dù trong lòng đã bị những lời mắng mỏ bừa bãi lấp đầy, nhưng vẻ ngoài của cô không thể hiện chút nào, vẫn giữ nét mặt hoảng sợ, bối rối.

“Không phải! Không phải! Tạ Phương Trúc, anh hiểu lầm rồi.

” Cô vội vàng phủ nhận lời buộc tội mà Tạ Phương Trúc gán cho mình, đồng thời âm thầm dồn sức.


Ngay sau đó, nước mắt diễn xuất tràn lên.

Cô nhìn người đàn ông với vẻ mặt u tối bằng đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay đang nắm chặt cằm mình.

“Lý do lấy tiền là em lừa anh, thực ra em không phải muốn giữ tiền, đây là lỗi của em, là lỗi của em.


Cô cắn môi, hàng lông mi dài cong vút khẽ rung, giọng nghẹn ngào như thể chịu đựng nỗi oan ức lớn lao.

“Nhưng anh không thể vu oan cho em là bỏ trốn, em không phải bỏ trốn, em chỉ đi làm việc với người đó.

Người đó nói với em, anh ta là xưởng trưởng công xưởng, chỉ cần đưa 500 đồng thì có thể sắp xếp cho em một công việc trong công xưởng quốc doanh, em quá khao khát công việc, sợ anh không đồng ý nên mới lừa tiền của anh…”
Cô khẽ nức nở, ánh mắt hướng về phía Tạ Phương Trúc.

Ánh mắt Tạ Phương Trúc bất ngờ đụng phải đôi mắt của cô.

Trong đôi mắt đen như mực của cô ngập tràn nước mắt, đầy ắp nỗi oan ức.

Nhưng lại trong sáng thuần khiết, ngay thẳng, không chút gì che giấu.

Tạ Phương Trúc cảm thấy trái tim mình bất giác siết lại.


Thẩm Oánh Oánh vẫn tiếp tục, đôi mắt đỏ hoe, “Dù bình thường em đối xử với anh không tốt, nhưng em chưa từng làm điều gì có lỗi với anh, em vẫn giữ mình trong sạch, chỉ là… chỉ là nhìn thấy các cô gái ở mỏ đều có việc làm, em quá ghen tị nên mới làm chuyện dại dột như vậy…”
Cô nhắm mắt lại trong đau khổ, nước mắt lăn dài trên má trắng muốt, chảy xuống ngón tay đang nắm chặt cằm cô của Tạ Phương Trúc.

Nước mắt ấm nóng, nhưng Tạ Phương Trúc lại có cảm giác như bị bỏng.

Phản ứng này của cô hoàn toàn nằm ngoài dự tính của anh.

Anh vốn nghĩ rằng với tính cách của Thẩm Oánh Oánh, không những không thừa nhận, mà còn sẽ ngang bướng, cãi bừa, chửi anh không ra gì.

Nhưng không ngờ cô không thừa nhận, mà lại có thái độ này.

Anh ngẩn người ra, bàn tay đang nắm chặt cằm cô cũng bất giác thả lỏng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận