Hàn Uy vừa nhét vài cái bánh bao vào miệng, nhưng trong đầu vẫn lẩn quẩn hình ảnh nụ cười của Thẩm Oánh Oánh, chẳng còn cảm nhận được vị gì.
Cuối cùng, anh ta không nhịn nổi, lén lút nhích lại gần Tạ Phương Trúc, thấp giọng hỏi: “Anh, sao hôm nay anh lại đi với chị dâu?”
Thực ra câu hỏi này còn một phần khác: Sao chị dâu đột nhiên lại trở nên tốt như vậy? Nhưng không hiểu sao anh ta không dám hỏi ra.
Tạ Phương Trúc liếc nhìn anh ta, hỏi lại: “Có vấn đề gì à?”
Hàn Uy nghĩ bụng tất nhiên là không có vấn đề, chỉ là anh ta tò mò thôi!
Tuy nhiên, anh ta cũng không dám hỏi thêm, vì biết rằng nếu đại ca không muốn trả lời thì có cạy miệng cũng không nói.
Bữa sáng của hai người đàn ông nhanh chóng kết thúc, trong khi Thẩm Oánh Oánh chỉ mới ăn được một nửa, Tạ Phương Trúc và Hàn Uy đã ăn xong.
Nhìn đĩa thức ăn trống không đối diện, Thẩm Oánh Oánh cắn một miếng bánh bao rồi nói với Tạ Phương Trúc: “Tạ Phương Trúc, cũng muộn rồi, em còn chưa ăn xong, anh và Hàn Uy đi làm trước đi.
”
Nghe vậy, đôi mắt Tạ Phương Trúc khẽ nheo lại, dù rằng tên của mình qua lời cô nghe ngọt ngào, nhưng anh vẫn thấy tiếng “anh” lúc nãy hay hơn.
Bên cạnh, Hàn Uy thì lại ngạc nhiên mở to mắt, không tin nổi mà nhìn Thẩm Oánh Oánh: “Chị dâu, chị biết tên em sao?”
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đến suýt rơi cả hàm của anh ta, Thẩm Oánh Oánh thầm nghĩ rằng đúng là “Thẩm Oánh Oánh” trước đây chẳng hề biết tên anh ta.
Nhưng tất nhiên, cô không thể nói như vậy, nên chỉ cười đáp lại, bịa ra một lý do đơn giản: “Lúc trước nghe Tạ Phương Trúc gọi tên anh, nên tôi nhớ thôi.
”
Chỉ một câu nói này đã khiến Hàn Uy lập tức thay đổi ấn tượng về cô, trong lòng tràn ngập cảm động.
Nghĩ bụng những lần đại ca gọi tên anh ta đếm trên đầu ngón tay, thế mà chị dâu lại nhớ tên anh ta, nghĩ đến chị dâu tuy bề ngoài hung dữ nhưng trong lòng lại rất tốt, chẳng trách đại ca anh ta lại yêu cô như vậy!
Chị dâu thật đúng là người “ngoài lạnh trong nóng”! Một người tốt như vậy, trước đây anh ta lại hiểu nhầm cô, còn lén lút mắng cô, đúng là đáng tội chết!
Trong đầu anh ta tràn ngập sự hối hận, cuối cùng tất cả suy nghĩ chỉ tụ lại thành một câu: “Chị dâu, chị thật là tốt!”
Nói xong, anh ta lại nhìn Tạ Phương Trúc như thể vừa khám phá ra báu vật, thốt lên: “Ôi! Đại ca, giờ em mới phát hiện chị dâu tốt thế nào! Bảo sao anh lại thích chị ấy đến thế!”
Dù giọng anh ta đã cố ý hạ thấp, nhưng ngồi chung bàn nên Thẩm Oánh Oánh vẫn nghe thấy.
Chỉ vì cô nhớ tên mà anh ta đã kích động như vậy, Thẩm Oánh Oánh như có thể thấy rõ ba chữ “ngốc, bạch, ngọt” hiện lên trên đầu Hàn Uy.
Thông thường mà nói, với một thân hình đồ sộ như Hàn Uy, anh ta thật chẳng hợp với ba chữ đó.
Nhưng Thẩm Oánh Oánh cảm thấy, ba chữ ấy rất đúng với anh ta.
Khóe miệng Tạ Phương Trúc khẽ giật.
Cuối cùng, anh cũng không nhịn được mà giơ tay đặt lên đầu Hàn Uy, ấn mạnh xuống: “Câm miệng!”
Hàn Uy lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.
Chị dâu là người của đại ca anh ta, mà đại ca đương nhiên hiểu rõ tính cách của người mình yêu, cần gì anh ta phải nhắc nhở?
Đàn ông thì ai chẳng cần thể diện, anh ta lại to mồm nói đại ca yêu chị dâu trước mặt chị ấy.
Điều này chẳng phải làm mất mặt đại ca sao?
Nghĩ đến đây, anh ta co vai lại, dáng vẻ đáng thương nhìn Tạ Phương Trúc.
“Anh, xin lỗi, tại em lỡ miệng…”
“Cái đồ hậu đậu!” Tạ Phương Trúc lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, rồi lại đưa mắt về phía cuối căng tin.
Khi nhìn vào một góc nào đó, vẻ mặt anh dịu đi đôi chút, quay sang nói với Thẩm Oánh Oánh: “Em cứ ăn từ từ, anh đi tìm một người.
”
Thẩm Oánh Oánh cũng quay về hướng anh vừa nhìn, nhưng vì quá đông người nên không thể thấy rõ ai.
Cô gật đầu: “Được.
”
Sau khi Tạ Phương Trúc đi, Hàn Uy vuốt vuốt tay mình, lúng túng nhìn Thẩm Oánh Oánh.
Thiếu đại ca, anh ta thấy ngồi một mình với chị dâu thật là ngại ngùng.
Chiếc ghế như có gai, anh ta ngồi không yên.
Thấy anh ta ngồi không thoải mái, dáng vẻ lại không hợp với thân hình to lớn, Thẩm Oánh Oánh bật cười, chủ động nói chuyện để giảm bớt sự căng thẳng cho anh ta: “Anh và đại ca rất thân nhỉ, thường thấy anh đi cùng anh ấy.
”