Ngay lập tức, trong lòng cô nảy sinh ý nghĩ muốn thách thức cái thái độ tự mãn của Tạ Phương Trúc.
Không phải là muốn trốn đi thật, vì trong thời đại này mà trốn thì sẽ bị coi là dân lưu vong và bị bắt lại.
Chỉ là cô muốn chọc tức cái tự tin thái quá của Tạ Phương Trúc.
Vì vậy, cô nói với Giác Tử: “Giác Tử, em thấy đó, một mình chị đi đến căng tin và về nhà bao lần rồi, chưa bao giờ bị lạc.
Thực ra chú Tạ chỉ đang dọa em thôi, sợ chị lén đi cửa hàng bách hóa mua kẹo ăn, sợ chị làm hỏng răng…”
“Thật không?” Giọng nói trẻ con phía sau còn mang chút ngây thơ, dường như thực sự đang suy ngẫm về độ xác thực của lời cô, một lúc sau thằng bé mới nói: “Hình như đúng thế, vì lúc em về nhà, em cũng thấy chị Oánh Oánh tự đi bộ đến căng tin mà…”
“Thấy không!” Thẩm Oánh Oánh mỉm cười trong im lặng, mắt cô lóe lên một tia tinh nghịch, tiếp tục dụ dỗ: “Giác Tử, chị muốn thương lượng với em một chuyện, lát nữa chị đưa em về nhà, sau đó chị sẽ đi cửa hàng bách hóa mua kẹo ăn, em đừng nói cho ba em biết, lúc đó chị sẽ chia cho em một nửa, thế nào?”
Cô vốn nghĩ rằng đề nghị này sẽ khiến một đứa trẻ như Giác Tử xiêu lòng, vì kẹo là thứ hiếm hoi, chỉ vào dịp lễ tết mới có thể ăn được.
Nhưng không ngờ rằng thằng bé năm tuổi lại kiên quyết đến vậy, cô vừa dứt lời thì đã bị Giác Tử dứt khoát từ chối: “Không được!”
Thằng bé nói: “Chị Oánh Oánh, tuy chị không bị lạc, nhưng em đã hứa với chú Tạ rồi, bất kể chị nói gì, em cũng không để chị đi lung tung đâu.
”
Thẩm Oánh Oánh: “…” Đúng là thằng bé này bướng bỉnh thật.
“Vậy chị sẽ chia cho em nhiều hơn một chút? Mua mười viên, chị ăn một viên, em ăn chín viên?”
“Xin lỗi chị Oánh Oánh, em không thể đồng ý với chị.
” Giọng của Giác Tử kiên quyết không ngờ.
Thẩm Oánh Oánh nghĩ thầm, thằng bé mới nhỏ mà đã có ý chí kiên định thế này, sau này chắc chắn sẽ làm nên việc lớn.
Thế là cô tăng mức đề nghị: “Vậy chị sẽ tặng thêm cho em một hộp vải thiều đóng hộp nữa nhé? Món đó ngon lắm, chị không chỉ tặng kẹo mà còn mua cả vải thiều cho em ăn, món đó ngon cực kỳ luôn.
”
Giác Tử đã từng được ăn vải thiều đóng hộp, nhưng đó là khi thằng bé ốm, bình thường mẹ thằng bé không nỡ mua cho.
Nghĩ đến việc không cần bị ốm mà vẫn được ăn món vải thiều ngọt ngào, mắt thằng bé sáng rực.
“Chị ơi, vậy là tổng cộng chị cho em chín viên kẹo và một hộp vải thiều ạ?”
“Tất nhiên rồi! Chỉ cần em đồng ý không nói cho ba em biết, chị sẽ mua về cho em.
” Thẩm Oánh Oánh nhướng mày, thầm nghĩ rằng trẻ con vẫn là trẻ con, dễ dụ quá.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong thì Giác Tử đã lên tiếng: “Chị Oánh Oánh hứa cho em chín viên kẹo và một hộp vải thiều, nhưng chú Tạ sẽ cho em gấp đôi.
Hai lần chín cộng với hai hộp là…”
Cánh tay nhỏ bé đang ôm eo cô buông một tay ra, có vẻ như thằng bé còn cố tình dùng một tay để tính toán.
Thẩm Oánh Oánh bỗng ý thức được điều gì đó: “… Chú Tạ còn hứa cho em thứ gì nữa?”
Giác Tử ngây thơ trả lời: “Chú Tạ nói rằng, bất kể chị có đưa ra thứ gì ngon, em cũng không được đồng ý để chị đi đâu cả.
Chị hứa sẽ cho em gì thì chú Tạ sẽ cho gấp đôi…”
Thẩm Oánh Oánh: “…”
Trong cuộc đấu không đối thủ với Tạ Phương Trúc, Thẩm Oánh Oánh đã thất bại thảm hại.
Cô tức giận thầm nghĩ, nhờ người canh giữ thì được gì chứ?
Về đến nhà, nếu cô muốn bỏ đi thì chẳng phải chỉ mất vài phút sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều, nhưng khi đến gần nhà Giác Tử, nụ cười trên môi cô lại tắt ngấm.
Cửa nhà Giác Tử đóng kín, và bên cạnh là một cô gái đang ngồi trên ghế gỗ.
Cô gái này trông tầm tuổi cô, khoảng mười tám, mười chín tuổi, có chút mũm mĩm, mặc chiếc áo sơ mi ca-rô vải dày và quần ống rộng.
Hai bím tóc buông xuống trước ngực.
Khuôn mặt cô gái tròn trịa, đôi lông mày đen đậm, mắt sáng long lanh, trông khá xinh xắn nhưng lại mang nét ngờ nghệch, tạo cảm giác như một “cô nàng ngốc xinh”.