Khi Hàn Uy trả xong đèn, Tạ Phương Trúc đã ra khỏi phòng đèn, anh ta vội vàng theo sau.
Anh ta thầm nghĩ, hôm nay đại ca mình bị gì vậy, sao lại vội vàng đến thế, không lẽ gặp chuyện gì?
Anh ta còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã thấy những công nhân phía trước phấn khích, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hàng cây dương cách phòng đèn không xa.
Một số thậm chí dừng bước, như thể không thể nhúc nhích được.
Hàn Uy biết họ đang nhìn đám phụ nữ đứng dưới tán cây.
Những phụ nữ đứng dưới hàng dương kia đều là các cô vợ mới cưới, mong muốn được gần gũi bên chồng, dù chồng chưa lên khỏi hầm mỏ thì đã đứng dưới cây trông ngóng rồi.
Ở khu mỏ nam nhiều nữ ít, phụ nữ ở đây là của hiếm.
Dù là phụ nữ đã có gia đình hay chưa, cánh đàn ông cũng không kiềm được mà ngắm nghía đôi chút.
Nhưng hôm nay, mọi người có vẻ phấn khích quá mức, chẳng lẽ có cô vợ nào đặc biệt xinh đẹp xuất hiện?
Hàn Uy cũng vô thức nhìn theo, và khi thấy một người dưới tán cây dương, mắt anh ta lập tức sáng lên.
Anh ta không ngừng chọc cùi chỏ vào Tạ Phương Trúc, “Anh, anh! Nhìn kìa! Là… là chị dâu!”
Tạ Phương Trúc nói: “Thấy rồi.
”
Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng đèn, anh đã nhìn thấy cô.
Không như những công nhân khác, Tạ Phương Trúc chưa bao giờ hứng thú với mấy cô vợ nhỏ đứng dưới tán cây.
Đối với anh, đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau, đều là hai mắt một mũi một miệng, chẳng có gì đặc biệt.
Hôm nay, chỉ vì phản ứng của các công nhân quá mãnh liệt nên anh mới liếc qua một chút.
Không ngờ vừa nhìn qua, ánh mắt anh đã bị dáng người nhỏ nhắn, trắng trẻo như tiên nữ, đang dựa vào chiếc xe đạp dưới tán cây hút chặt, không thể rời đi.
Rõ ràng bên cạnh còn có mấy phụ nữ khác, nhưng sao chỉ có Thẩm Oánh Oánh là khiến anh không thể dời mắt?
Có phải vì chỉ có cô đang trông chờ anh với ánh mắt đầy cảm xúc?
Trước đây, Tạ Phương Trúc luôn khinh bỉ những cô vợ đứng chờ chồng dưới tán cây.
Càng coi thường những người đàn ông vui mừng vì có vợ ra đón.
Chỉ là đường về nhà thôi, có phụ nữ đi cùng thì đường về biến thành con đường khác à?
Trong mắt anh, đó chỉ là làm bộ thôi.
Nhưng khi hôm nay thấy Thẩm Oánh Oánh đứng dưới tán cây chờ mình, trái tim lo lắng vì sợ cô sẽ bỏ trốn, bất giác được thả lỏng.
Trong lòng anh như được lấp đầy bởi thứ gì đó ấm áp.
Khỉ thật, đúng là ấm lòng.
Thẩm Oánh Oánh cũng nhìn thấy hai người, vừa vẫy tay chào vừa đẩy xe đạp tiến tới.
Cô vốn định ở nhà chờ Tạ Phương Trúc, nhưng nghe nói điểm làm việc của họ trong hầm cách điểm lên mặt đất mấy cây số, dưới hầm lại không có xe, tất cả phải đi bộ.
Từ điểm làm việc đi đến điểm lên mặt đất, ít nhất cũng mất ba, bốn mươi phút.
Hôm nay, anh lại để cô lấy xe đạp đi, vậy là anh vừa phải đi bộ dưới hầm cả mấy cây số, lại còn phải cuốc bộ thêm hơn hai cây số trên mặt đất.
Nghĩ đến cảnh tượng bóng dáng cao lớn của anh tay xách hộp cơm, gương mặt mệt mỏi bước trên con đường, Thẩm Oánh Oánh bỗng thấy anh có chút tội nghiệp.
Hơn nữa, nhớ lại chuyện sáng nay khi Tạ Phương Trúc ra tay vì cô, không cần biết lý do là để giữ hình tượng “chồng cưng vợ” hay chỉ đơn giản là vì cô, thì đều khiến cô cảm thấy rất đã.
Vậy nên cô quyết định thể hiện thêm chút thiện ý, lấy xe đạp đến đón anh.
Nhìn người phụ nữ chỉ để ý đến mình, trong lòng Tạ Phương Trúc như có con mèo đang cào cấu, ngứa ngáy, giọng anh bất giác dịu dàng hơn: “Sao em lại tới đây?”