Cảm giác đó!
Khuôn mặt anh tuấn của Tạ Phương Trúc không kìm được mà nóng bừng lên.
Khi nhận ra mình đang nghĩ gì, anh thầm mắng bản thân chẳng khác nào loài cầm thú.
Giữa ban ngày ban mặt, nghĩ mấy thứ bậy bạ gì chứ?
Anh nhanh chóng tăng tốc độ tay, gỡ bím tóc mắc trong dây thun của cô ra, nói: “Xong rồi.
”
Thẩm Oánh Oánh không hề hay biết những ý nghĩ rối ren trong đầu anh, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn, Tạ Phương Trúc!”
“Em khách sáo với anh làm gì?” Tạ Phương Trúc nhướng mày, rồi tiện tay cầm lấy chiếc giỏ chứa quần áo bẩn của cô, “Đi nào, ăn cơm thôi.
”
Thẩm Oánh Oánh vuốt lại bím tóc còn hơi ẩm, rồi nhìn về phía nhà tắm nam: “Không đợi Hàn Uy sao?”
Tạ Phương Trúc hạ mi mắt.
Hàn Uy thực ra đã muốn cùng anh chờ Thẩm Oánh Oánh ra rồi cùng đi ăn cơm.
Nhưng anh thấy Hàn Uy ngứa mắt, liền đuổi đi.
Dù vậy, anh thấy không cần phải nói với Thẩm Oánh Oánh chuyện này, nên thản nhiên đáp: “Cậu ta to con, đói nhanh, đã đi ăn trước rồi.
”
“À, vậy à.
” Thẩm Oánh Oánh không nghi ngờ, bước theo anh, ánh mắt nhìn vào giỏ đồ anh đang xách.
Trong lòng cô thầm nghĩ, người đàn ông này cũng thật chủ động, ở thời đại này chưa ai chỉ dẫn mà cũng tự giác xách giỏ giúp vợ.
Cô lại không nhịn được ngước mắt lên nhìn anh.
Mái tóc anh còn hơi ướt, được vuốt gọn ra sau, vài sợi rủ xuống trán, làm nổi bật gương mặt với những đường nét sắc sảo.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tạ Phương Trúc quay lại nhìn.
Vậy là gương mặt tuấn tú của anh hoàn toàn hiện ra trước mắt cô, sắc sảo nhưng đầy vẻ mạnh mẽ, đẹp đến mức không lời nào tả nổi, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
Thầm nghĩ, vừa có ngoại hình, vừa có sức hút, không lăng nhăng với phụ nữ, lại thêm đức tính của một người chồng mẫu mực, đúng là hình mẫu hoàn hảo.
Chỉ tiếc là… một kẻ điên cuồng như vậy, đã định sẵn sẽ phải ngồi tù ăn cơm nhà nước, là một phản diện lớn.
Thật đáng tiếc.
…
Chớp mắt, Thẩm Oánh Oánh đã xuyên vào cuốn sách được một tuần.
Lịch sinh hoạt của cô cũng dần cố định, ngày qua ngày chỉ xoay quanh nhà và căng tin.
Sáng sớm cùng Tạ Phương Trúc đi ăn sáng, tiện đường đưa Giác Tử về nhà.
Chiều lại đạp xe đi đón Tạ Phương Trúc.
Thời gian còn lại, cô tự do muốn làm gì thì làm.
Tuy nhiên, thời đại này cái gì cũng chưa phát triển, làm gì cũng không tiện lợi.
Dù có nhiều thời gian, nhưng chẳng có gì để giải trí, buồn chán vô cùng.
May mà nguyên chủ có một chiếc máy may, mà trước khi xuyên sách, cô lại là một nhà thiết kế thời trang.
Dù là công việc, nhưng đó cũng là đam mê.
Giấc mơ của cô là xây dựng thương hiệu riêng và biến nó thành một cái tên lớn, được nhiều người biết đến.
Đáng tiếc là, còn chưa kịp thực hiện thì đã xuyên vào cuốn sách này.
Nhưng cô cũng không quá phiền lòng.
Bởi thời của cô là thời kỳ rực rỡ của ngành thời trang, người tài đông đúc.
Dù có sự hậu thuẫn tài chính vững chắc từ bố mẹ nuôi, việc tạo ra một thương hiệu riêng không phải là vấn đề.
Nhưng để biến thương hiệu trở thành cái tên quen thuộc trong ngành thời trang cạnh tranh khốc liệt thì khó như lên trời.
Trong khi ở thời đại này, thời trang chỉ đơn điệu với các màu xanh, xám, đen, mẫu mã cũng chẳng có gì mới mẻ.
Khoảng hai năm nữa, khi cánh cửa đất nước mở ra, cơ hội sẽ đến với cô.
Nếu biết nắm bắt được thời cơ và lợi thế của thời đại, có lẽ giấc mơ của cô vẫn có thể thành hiện thực.
Sản phẩm đầu tiên cô làm là một chiếc áo lót cho bản thân.