Phụ nữ thời này rất bảo thủ, chỉ mặc những chiếc áo chẽn bó sát hoặc khăn vải quấn ngực.
Nguyên chủ cũng mặc kiểu quấn vải như vậy, vừa khó mặc khó tháo, lại phải quấn chặt đến khó chịu để không bị tuột, nói chung rất không thoải mái.
Ban đầu, cô định mua một chiếc áo lót ở cửa hàng bách hóa, nhưng áo lót ở đó đều là size tiêu chuẩn, không hề vừa vặn.
Thế là cô tự làm một chiếc cho mình.
Do không có mút, chỉ có vải bông, cũng chẳng có khóa điều chỉnh bằng kim loại, chỉ dùng cúc áo thông thường nên cô phải cải tiến chút ít về thiết kế.
Cô chọn vải bông màu hồng, chỗ cần thiết thì thêm độ dày, tăng chiều dài một chút và làm thành áo lót kiểu cài phía trước.
Như vậy không chỉ chắc chắn, dáng áo đẹp mà còn dễ mặc.
Để đẹp mắt hơn, cô thêm hai sợi dây ruy-băng nhỏ ở phía trước và buộc thành nơ bướm.
Cô rất hài lòng với sản phẩm này, hí hửng đem khoe với Trần Tinh Tinh.
Trần Tinh Tinh nhút nhát bối rối, mặt đỏ bừng.
Nhìn một cái đã không dám nhìn lần thứ hai.
Nhìn kiểu dáng cũng đoán được đây là thứ gì, nhưng kiểu dáng đó…
…quá táo bạo rồi? Mặc vào sao mà dám ra ngoài chứ?
Thẩm Oánh Oánh cảm thấy sản phẩm này rất ổn, không chỉ thoải mái hơn quấn vải, mà còn làm tôn dáng cho trang phục.
Cô có cảm giác muốn chia sẻ, định tặng Trần Tinh Tinh một chiếc.
Tuy nhiên, tư duy của Trần Tinh Tinh rõ ràng chưa thoải mái như cô, dù có ấn tượng với hiệu quả của áo nhưng lại xấu hổ không dám mặc.
Thẩm Oánh Oánh không ép buộc, bắt đầu thực hiện sản phẩm thứ hai của cô ở thời đại này.
Lần này là một bộ quần áo cho Tạ Phương Trúc.
Ban đầu cô định may đồ cho mình, nhưng nhìn thấy tủ đồ của nguyên chủ vẫn còn khá nhiều quần áo.
Còn tủ của Tạ Phương Trúc chỉ có vài bộ, quá ít ỏi.
Thêm vào đó, nguyên chủ đã chuẩn bị hai tấm vải may quần áo cưới cho anh ba nhưng vẫn chưa động đến, giờ có thể dùng để may bộ đồ này.
Xem như lấy lòng Tạ Phương Trúc một chút, dù sao hiện tại cô vẫn cần nhờ cậy anh để sống, phải biết cách dỗ dành.
Cô làm cho anh một mẫu cơ bản của thời này, áo sơ mi vải bông xanh đậm và quần thẳng màu xanh lính.
Do bộ này cần mặc ra ngoài, không thể như chiếc áo lót mà hoa hòe hoa sói được, nên cô chỉ cải tiến một chút ở kiểu dáng.
Thực ra, cô không thích màu sắc này, nhưng vải đã có sẵn, không thể thay đổi.
Mà với gương mặt và vóc dáng của Tạ Phương Trúc, dù khoác bao tải cũng đẹp, nên màu sắc không quan trọng lắm.
Chiều hôm đó, cô cùng Trần Tinh Tinh ngủ trưa dậy, liền cầm lấy chiếc áo sơ mi xanh đậm treo bên cạnh máy may.
Cô đã làm xong cả áo và quần, giờ chỉ cần đính cúc là hoàn thành.
Vừa mới cầm kim chỉ lên, cô đã nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng một người đàn ông ồm ồm: “Em gái, có ở nhà không?”
Ngay sau đó, một người đàn ông thò đầu vào từ ngoài cửa, vẻ mặt căng thẳng.
Nhìn thấy Thẩm Oánh Oánh ngồi trước máy may, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, sải bước bước vào phòng.
“Em gái, em làm anh sợ hết hồn, còn tưởng em chạy mất rồi.
”
Ánh mắt Thẩm Oánh Oánh dừng lại trên người đàn ông, trông anh ta khoảng hai mươi mấy tuổi, đôi mắt láo liên, dáng điệu rụt rè, có phần hèn nhát.
Có người lạ với vẻ ngoài xấu xí đột ngột bước vào, Trần Tinh Tinh ngồi bên cạnh Thẩm Oánh Oánh lúng túng không biết làm sao, theo bản năng lùi về phía cô và cảnh giác nhìn người đàn ông.
Thẩm Oánh Oánh vỗ nhẹ tay cô ấy, trấn an: “Đừng lo, là anh ba của tôi.
”
Nói thật, nếu không nhờ có ký ức của nguyên chủ, cô sẽ không bao giờ tin rằng người đàn ông này có cùng huyết thống với mình.
Anh ba của nguyên chủ, Thẩm Gia Tài, thực sự quá… xấu.