Thẩm Gia Tài nhìn kỹ lại, quả nhiên, nắp bình vẫn đang cắm chặt.
Anh ta bị chơi một vố rồi.
Cơn giận trong lòng bùng lên càng mạnh, khiến khuôn mặt anh ta nhăn nhó đầy tức giận.
Đang định lao vào Thẩm Oánh Oánh lần nữa, thì thấy cô rút nắp bình ra với tiếng “póc” rõ ràng.
“Nhưng giờ nắp đã mở rồi.” Cô chớp chớp mắt, “Anh ba, đừng tiến lại đây nhé, em sợ mình không kiểm soát được.”
Thẩm Gia Tài: “???”
Khuôn mặt tỏ ra vô hại mà nói những lời như thế này, còn khó chịu hơn cả những lời đe dọa.
Thẩm Gia Tài giận sôi lên, ước gì có thể đánh chết cô ngay lập tức, nhưng khi thấy bình nước nóng trong tay cô, anh ta lại không dám động đậy.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh ta lại phải lôi “quân át chủ bài” là Phan Vân ra, nghiến răng nói:
“Thẩm Oánh Oánh, nếu mẹ biết mày đối xử với tao thế này, thì mày chết chắc rồi! Mẹ nhất định sẽ đánh chết mày! Mau đặt bình nước xuống, bỏ bình nước xuống, tao sẽ không kể chuyện này cho mẹ.”
“Không được, em sợ anh đánh em.” Thẩm Oánh Oánh vẫn cầm chặt bình nước, không buông tay, “Hơn nữa anh ba, chuyện này đâu hoàn toàn là lỗi của em.
Là anh muốn uống nước, em mới rót cho anh.
Nếu anh siêng năng hơn, thì đâu có bị bỏng.”
Khuôn mặt cô biểu lộ vẻ ngây thơ, như thể cô mới là người bị oan.
Thẩm Gia Tài suýt bật khóc vì tức giận.
Anh ta chưa bao giờ thấy ai trơ trẽn đến thế, người bị thương rõ ràng là anh ta, cô mà còn bày ra cái vẻ bị oan ức để làm gì??
“Trời nóng thế này, ai uống nước sôi chứ! Thẩm Oánh Oánh, đầu óc mày có vấn đề à!”
Anh ta cũng chẳng buồn đôi co với cô nữa, chống nạnh chỉ vào cô, “Bớt nói nhảm đi, mau đặt bình nước xuống, tao sẽ chỉ tát mày một cái thôi, rồi cho qua chuyện này!”
Thẩm Oánh Oánh đáp một cách dứt khoát: “Không đời nào!”
Thẩm Gia Tài nghiến chặt răng, nghĩ bụng mới vài ngày không gặp, mà con nhóc này sao trở nên bướng bỉnh đến thế?
Nếu là trước đây, khi anh ta nói thế, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn chìa mặt ra.
Đúng là cần được dạy dỗ lại.
Bình thường mà gặp cảnh này, chắc chắn anh ta sẽ đánh cô đến khi khóc lóc gọi mẹ.
Nhưng nhớ đến lý do hôm nay mình đến đây, anh ta đành nhẫn nhịn không tính toán nữa.
Hít một hơi thật sâu, anh ta nhẹ giọng lại, “Thôi bỏ qua, ai bảo em là em gái của anh, lần này anh tha cho em.”
“Thực ra hôm nay anh không đến đây gây chuyện, bọn anh đã nhận được lá thư của em.”
“Mẹ sợ em làm chuyện dại dột, nên mới gấp rút bảo anh lên đây.
May mà em vẫn ổn!”
“Thời buổi này lừa đảo đầy rẫy, cái thằng đó chỉ là tên lừa đảo thôi, chắc chắn không thể là xưởng trưởng thật.
Xưởng trưởng thật thì kiểu phụ nữ nào mà chẳng gặp qua?”
“Sao anh ta lại để mắt đến một đứa con gái nhà quê như em chứ.
Nếu em bỏ đi với anh ta, chẳng phải gia đình ta sẽ mất một cây tiền như em sao! Đến lúc đó hối hận thì cũng đã muộn!”
Ban đầu, Thẩm Oánh Oánh không hiểu lá thư mà anh ta nói là gì.
Sau đó, cô nhớ lại ký ức của nguyên chủ, mới nhớ ra trước khi bỏ trốn, nguyên chủ có gửi về cho nhà một lá thư.
Trong thư đại khái nói rằng cô ta đã tìm được một người tốt hơn, chuẩn bị cùng người đó đến thành phố S để sống một cuộc sống tốt đẹp.
Cô ta bảo người nhà cứ giả vờ không biết gì, đợi một thời gian thì lên đây tìm cô ta.
Khi không thấy cô ta, họ có thể đổ tội lên đầu Tạ Phương Trúc, nói rằng cô gái ngoan ngoãn như cô ta đã bị Tạ Phương Trúc làm biến mất và đòi bồi thường.
Với tính cách của Tạ Phương Trúc, chắc chắn anh sẽ ngoan ngoãn đưa tiền, và như thế nhà cô ta sẽ kiếm thêm một khoản nữa.
Ngoài ra, trong thư còn đề cập đến 500 đồng lừa được từ Tạ Phương Trúc.
Cô ta hứa rằng đến thành phố S sẽ gửi lại số tiền đó cho Thẩm Gia Tài để lo sính lễ.
Thẩm Oánh Oánh đoán, ngoài việc lên xem cô có bỏ trốn hay không, Thẩm Gia Tài còn đến để đòi số tiền 500 đồng ấy.