Ngô Quế Phương nhìn hai viên kẹo trái cây trong tay Ninh Tịch Nguyệt, mặt nở nụ cười chân thành hơn, nói rất tinh tế.
"Đồ dùng trong bếp là của chung, các ngươi đều có thể sử dụng.
Nếu ngươi muốn cùng chúng ta nấu ăn chung, thì muối và dầu này nọ cần phải đóng góp một chút phí, chúng ta sẽ phân công thay phiên nấu ăn và nhặt củi lửa.
Nếu ngươi tự nấu riêng, thì phải tự mình đi mua dầu muối."
Ngô Quế Phương tiến đến bên tai Ninh Tịch Nguyệt nói nhỏ: "Những thứ của mình nhất định phải khóa kỹ, đừng để bên ngoài."
"Cảm ơn Quế Phương tỷ, ngươi thật tốt."
Ngô Quế Phương xua tay: "Không có gì, sau này đều là ở cùng nhau như chị em, ngươi có việc cứ hỏi ta, ta biết gì sẽ nói cho ngươi.
Đúng rồi, ngươi có mang dầu muối không, nếu không ta có thể cho mượn chút."
Ngô Quế Phương cảm thấy cô gái trước mặt này rất rộng lượng, không phải là loại người thích chiếm tiện nghi của người khác, hoàn toàn không giống như lời Ninh Tiêu Tiêu nói, có thể giao thiệp được.
"Mang theo." Ninh Tịch Nguyệt mỉm cười gật đầu.
Lúc này, đội trưởng cử người mang đồ ăn tới cho mấy người bọn họ.
Ninh Tịch Nguyệt lấy đồ ăn của mình ra, làm một ký hiệu riêng.
Trần Diệp Sơ cũng làm như vậy.
Hôm nay, các thanh niên trí thức cũ đều đã bắt đầu nấu cơm, nên nhóm mới tới chỉ có thể tự lo bữa tối.
Mấy người khác mệt mỏi, đều tính ăn lương khô để đối phó.
Ninh Tịch Nguyệt không muốn đơn giản đối phó, lấy một ít gạo tính chưng cơm ăn.
Trần Diệp Sơ cầm phần đồ ăn của mình ra nói: "Tịch Nguyệt, lần này đôi ta cùng nhau nấu cơm đi, sẽ nhanh hơn."
"Được, đi thôi, vừa lúc bọn họ chưng cơm xong, đem nồi ra."
Ninh Tịch Nguyệt cũng muốn nhanh chóng có cơm ăn, buổi trưa chỉ ăn lương khô, đã sớm đói meo.
Hai người cùng làm sẽ nhanh hơn, đặc biệt với việc nấu bếp cần người có kinh nghiệm như Trần Diệp Sơ.
Khi Ninh Tịch Nguyệt và Trần Diệp Sơ đang bận rộn trong bếp, Ngô Quế Phương cầm một bao đồ ăn tiến vào.
"Tịch Nguyệt, ta mang cho ngươi ít rau, ta tự trồng, vừa lúc các ngươi có thể xào ăn."
Ngô Quế Phương để đồ ăn xuống rồi đi ra ngoài.
"Quế Phương tỷ, cảm ơn ngươi nha."
Ninh Tịch Nguyệt vỗ nhẹ bao đồ ăn, cảm thấy hai viên kẹo của mình thực sự đáng giá.
Ánh mắt Trần Diệp Sơ có chút phức tạp khi nhìn bao đồ ăn.
Ninh Tịch Nguyệt đoán chắc nàng không ngờ Quế Phương tỷ lại hào phóng mang cho nàng một bao đồ ăn.
Tiếp theo, Trần Diệp Sơ lấy dầu ra, Ninh Tịch Nguyệt lấy gia vị, hai người không tiếc nguyên liệu, xào một đĩa cải trắng thơm phức, mùi hương lan tỏa khắp điểm thanh niên trí thức.
Những thanh niên trí thức mới tan tầm trở về ngửi thấy mùi hương, hỏi: "Hôm nay xào gì mà thơm thế?"
"Ừ, thơm quá." Ninh Tiêu Tiêu ở phía sau cố gắng ngửi, cũng nhanh chân theo nhóm thanh niên trí thức hướng đến chỗ ăn cơm, sợ mình chậm chân sẽ không được phần ngon.
Bất ngờ, Ninh Tịch Nguyệt bưng một đĩa cải trắng từ bếp ra, gặp ngay hai người kia.
Ninh Tịch Nguyệt nhìn người phía sau, nở nụ cười:
"Ninh Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp."
Câu chào không tiếng động của Ninh Tịch Nguyệt, kèm theo nụ cười ý vị thâm sâu, thành công làm Ninh Tiêu Tiêu im lặng, đứng ngẩn ngơ, biểu cảm phức tạp, không biết đang nghĩ gì.
Không thú vị, nàng còn chưa làm gì mà đã bị dọa sợ, sau này còn yếu đuối hơn, nhưng tính cách Tiểu Bạch Hoa vẫn không thay đổi.
Nam thanh niên trí thức Ngô Chí Cương, đứng trước Ninh Tiêu Tiêu, phát hiện cô gặp người phụ nữ xa lạ sau đó đứng im bất động, tò mò hỏi: "Tiêu Tiêu, các ngươi quen biết nhau?"