Thẩm Hạ nhếch môi, đáp lại: "Không sao."
Những lời lấy lòng của Thẩm Xuân chưa bao giờ là thật.
Mỗi lần Thẩm Hạ giúp Thẩm Xuân làm việc xong, nàng ta đều hứa như vậy, nhưng chưa bao giờ thực hiện.
Có những lời chỉ nghe cho vui, không cần tin.
Thấy Thẩm Hạ bưng chậu quần áo lớn ra sân, Thẩm Xuân mới thu ánh mắt về, ngẩng đầu nhìn trời nắng chang chang, ngáp một cái rồi quay người vào nhà.
Còn một chút thời gian trước khi phải làm việc buổi chiều, nàng vẫn có thể tranh thủ ngủ trưa.
Dưới cái nắng gay gắt, Thẩm Hạ bưng chậu quần áo đầy những khăn trải giường, vỏ chăn bẩn, chịu đựng cơn đau bụng, bước chậm rãi về phía bờ sông.
Giờ này, người trong thôn đều đang ngủ trưa, trên đường đi nàng không gặp bất kỳ ai.
Quãng đường thường đi mất mười phút, hôm nay nàng đi gần hai mươi phút mới tới nơi vì bụng đau dữ dội.
Cứ đi được một đoạn, nàng lại phải dừng lại nghỉ một chút.
Mỗi lần đến kỳ, bụng nàng đều đau như vậy.
Nghe mấy thím trong thôn nói, đó là vì nàng tiếp xúc với nước lạnh quá nhiều.
Dù biết nguyên nhân, nàng cũng chẳng thể làm gì để thay đổi.
Vì nàng là đứa con không được cha thương, mẹ yêu, bị chị và em tùy ý bắt nạt mà thôi.
Khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười gượng gạo, trông còn khó coi hơn là khóc.
Số phận thật trớ trêu khi nàng sinh ra trong gia đình Thẩm, nơi trọng nam khinh nữ đến mức cực đoan.
Cả thôn đều coi trọng con trai hơn con gái, nhưng chẳng nhà nào lại đối xử với con gái khác biệt rõ rệt như nhà nàng.
Thẩm Xuân cũng là con gái, nhưng thái độ của cha mẹ đối với nàng ấy hoàn toàn khác.
Chỉ vì Thẩm Xuân là con cả, biết nói lời ngọt ngào để làm cha mẹ vui lòng.
Còn nàng thì khác, tính tình chất phác, ít nói, đến việc nịnh cha mẹ cũng chẳng biết cách.
Chẳng trách không ai thích nàng!
Thẩm Hạ đặt chậu quần áo xuống bên bờ sông, xoa xoa bụng đang đau nhức, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.
Nhìn chậu quần áo bẩn đầy ắp, nàng thở dài bất lực.
Mỗi người trong nhà Thẩm chỉ có hai bộ quần áo, ngày nào cũng phải giặt, nếu không thì hôm sau chẳng có gì để mặc.
Thời tiết lại nóng bức, làm việc cả ngày ngoài đồng, quần áo bẩn đến mức không thể nhìn nổi.
Cha mẹ Thẩm rất coi trọng thể diện, người khác có thể nói họ nghèo, nhưng không thể chê họ không sạch sẽ.
Dù thời buổi này nghèo đói được coi là vinh quang, còn giàu có lại bị xem như kẻ xấu, nhưng ra ngoài mà bị chê là không yêu sạch sẽ thì không thể chấp nhận được.
Mẹ nàng đã dặn kỹ hai chị em, quần áo phải giặt mỗi ngày.
Trong việc giặt giũ này, mẹ nàng còn công bằng, chia đều cho cả hai, không thiên vị ai.
Lặng lẽ lấy ra chiếc áo bẩn nhất từ chậu, Thẩm Hạ bắt đầu vò giặt.
Không biết Thẩm Thu và Thẩm Đông có phải lăn lộn trong bùn đất mỗi ngày hay không mà quần áo hai đứa lúc nào cũng bẩn nhất.
Giặt đồ cho hai đứa này thật sự phải tốn không ít sức lực.
Nàng dùng sức vò mạnh chiếc áo, vì lát nữa đã đến giờ làm việc rồi.
Nếu mẹ không thấy nàng, chắc chắn sẽ lại đi tìm và mắng mỏ không ngừng.
Nghĩ đến những lời mắng mỏ không phân biệt đúng sai của mẹ, Thẩm Hạ theo bản năng hít sâu một hơi, tay cũng vô thức nhanh hơn vài phần.
Nàng không dám chậm trễ thêm chút nào.
Sau nửa giờ, cuối cùng chậu quần áo và chăn nệm đầy ắp cũng đã được giặt sạch.
Nhìn thành quả trước mắt, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, rồi nhìn đồng hồ.
Không còn nhiều thời gian nữa, đã đến lúc phải đi làm, nàng vội đứng dậy.