Nghe tiếng động, cô gái tóc ngắn quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ với hai lúm đồng tiền: “Tú Tú, cậu có nhà không? Mình đứng đây gọi cậu nãy giờ mà không ai trả lời, cứ tưởng cậu đi vắng rồi!” Tú Tú lục lại trí nhớ, chợt nhận ra, cô gái có lúm đồng tiền này chính là Lưu Hiểu Mẫn, bạn học hồi cấp hai của cô.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Lưu Hiểu Mẫn không đỗ vào cấp ba, gia đình đã chạy chọt để đưa cô vào làm ở nhà hát Xuân Giang, cùng chỗ với cô gái trắng trẻo kia.
Giờ Lưu Hiểu Mẫn đã lấy chồng, chồng cô là trưởng thôn của làng Cố, tên là Cố Hưng Bang.
Hồi cấp hai, Tú Tú và Lưu Hiểu Mẫn là bạn thân.
Lưu Hiểu Mẫn thường hay đến nhà tìm Tú Tú chơi.
Nhưng sau này, hai người ít liên lạc vì đi những con đường khác nhau.
Nếu không phải hôm nay Lưu Hiểu Mẫn đến thăm, có lẽ Tú Tú đã gần như quên mất cô bạn này.
“Hiểu Mẫn, cậu đến chơi à?” Tú Tú vui vẻ tiến ra đón.
Hai người bạn lâu ngày không gặp lại, tự nhiên trở nên thân thiết hơn, như trở về những ngày cấp hai khi cả hai luôn tâm sự đủ chuyện.
Lưu Hiểu Mẫn kéo tay Tú Tú, thấy tóc cô còn ướt, ngạc nhiên hỏi: “Sao tóc cậu ướt thế?” Tú Tú cười đáp: “Nhà không có ai, mọi người đi làm hết rồi, nên mình tranh thủ tắm một cái.
” Lưu Hiểu Mẫn bật cười: “Bảo sao mình gọi mãi mà cậu không nghe.
” Cô nắm lấy tay Tú Tú, nhìn kỹ từ đầu đến chân rồi không nhịn được khen: “Phụ nữ chưa lấy chồng đúng là trông trẻ trung thật.
Hai đứa mình bằng tuổi, mà nhìn cậu cứ như thiếu nữ, còn mình thì già quá rồi.
” Điều này hoàn toàn đúng.
Mặc dù Tú Tú và Lưu Hiểu Mẫn đều 24 tuổi, nhưng Tú Tú, từ gương mặt đến dáng người, đều trẻ trung như thiếu nữ 18.
Ngược lại, Lưu Hiểu Mẫn sau khi kết hôn và sinh con, dáng người đã thay đổi nhiều.
May mắn là cô làm việc ở nhà hát, vẫn phải giữ dáng và chăm sóc bản thân, nhưng dù thế cũng không thể sánh bằng Tú Tú ở mọi khía cạnh.
Nhìn Tú Tú, Lưu Hiểu Mẫn không khỏi cảm thán: “Biết vậy mình đã không lấy chồng sớm như thế! Nhìn cậu sống vô tư thoải mái mà thích thật! Bác trai bác gái lại thương cậu, không để cậu làm việc nặng nhọc gì.
” Tú Tú cười đáp: “Mình còn ghen tị với cậu ấy chứ, sớm đã có Đại Hỉ và Nhị Hỉ rồi.
Nói thật, mình thích trẻ con lắm, nhưng bây giờ chỉ có thể chơi với mấy đứa cháu thôi.
” Tú Tú nói thật lòng.
Cô rất yêu bọn trẻ, luôn mong có một đứa con của riêng mình, một người bạn đồng hành, để không còn cảm thấy cô đơn trong thời buổi này.
Lưu Hiểu Mẫn cũng nghe loáng thoáng về chuyện Tú Tú bị hủy hôn, trong lòng thầm trách Từ Gia Tinh là đồ tồi.
Hai người bạn thân thuở cấp hai ngồi tâm sự, kể lại những chuyện đã trải qua trong mấy năm xa cách.
Cuối cùng, Lưu Hiểu Mẫn mới nói ra lý do thật sự đến đây.
“Tú Tú, lần này mình đến là muốn nhờ cậu giúp một việc.
Hôm qua, em gái chồng mình sinh em bé, anh ấy cứ nằng nặc bảo mình ngày mai phải đi thăm nó cùng.
Nhưng trùng hợp là ngày mai ở nhà hát có buổi hợp xướng lớn, tìm người thay thế gấp thì không kịp nữa.
Cậu có thể giúp mình đứng thay một buổi không? Sau này mình về sẽ mang thật nhiều kẹo mừng cho cậu.
” Tú Tú vừa buồn cười vừa bối rối: “Sao mình có thể thay cậu được chứ? Mình đâu có học nhạc, lại chưa bao giờ hát hợp xướng.