Chủ nhân cũ của cơ thể này không có chủ kiến, chuyện gì cũng để mẹ phải gánh vác.
Nhưng bây giờ khác rồi, cô là người rất có chủ kiến! Vì thế, Lưu Tú Tú nắm chặt tay mẹ, kiên định nói: “Mẹ, con xin lỗi, con lớn thế này rồi mà còn để mẹ phải lo lắng.
” “Từ nay con sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện.
” Vốn dĩ con gái ít khi biểu đạt cảm xúc, nên Mã Ái Liên chưa từng nghe con nói những lời ấm áp như vậy, không ngờ con gái lại hiểu mình đến thế.
Nghĩ đến chuyện tình cảm lận đận của con, mắt bà lại đỏ hoe, vừa trách yêu vừa nói: “Con ngốc, nói thế làm gì? Mẹ lo cho con là lẽ đương nhiên.
Thằng cả, thằng hai, thằng ba, tụi bây ra chuồng bắt cho mẹ một con gà mái già, trưa nay nhà mình ăn gà!” Cả ba người con trai ngơ ngác đứng tại chỗ.
Mã Ái Liên nhìn thấy vậy, cau mày nói: “Mẹ bảo ra bắt gà mái già, trưa nay nấu canh gà, mấy đứa đứng ngây ra đó làm gì?” Lưu Ái Quốc, con cả, ấp úng nói: “Mẹ à, hai con gà mái già đó là nguồn cung cấp trứng cho cả nhà mình.
Nếu ăn một con rồi, sau này lấy đâu ra trứng để ăn?” Ngày thường, Mã Ái Liên giữ hai con gà mái già như của quý, không cho ai đụng vào.
Lúc này, thằng cháu đích tôn của bà, thằng bé Lưu Đá, đeo cặp từ bên ngoài chạy vào sân, mặt mũi đen nhẻm nhưng tràn đầy phấn khích.
“Mẹ ơi, bà bảo trưa nay nhà mình ăn canh gà phải không?” Lưu Đá túm lấy vạt áo Dương Thúy Chi, nghe đến “canh gà” thì nước miếng đã chảy đầy miệng.
Thằng bé năm nay mới mười tuổi, học lớp một, đang tuổi ăn tuổi lớn.
Dương Thúy Chi liếc con một cái, giọng điệu châm chọc: “Cục Đá, canh gà này không phải nấu cho con đâu, là nấu cho cô Út con đấy.
Con chỉ được ăn ké thôi.
Phải cảm ơn cô Út con đấy, nếu không có cô thì làm gì đến lượt con được ăn gà?” Sở dĩ Dương Thúy Chi nói mỉa như vậy là vì cô đang ấm ức trong lòng.
Tháng trước, Dương Thúy Chi bị trật chân, bóng gió mãi muốn ăn canh gà để bồi bổ, nhưng Mã Ái Liên lại giả vờ như không nghe thấy.
Thế mà hôm nay, vì con gái bảo bối của bà mà Mã Ái Liên lại tự nguyện giết con gà quý của mình! Đúng là thiên vị mà! Lưu Tú Tú đứng bên cạnh nghe ra sự móc máy của Dương Thúy Chi, nhưng cũng không vội phản bác, chỉ làm như không nghe thấy, giống như cách mẹ cô vẫn làm.
Dù sao, chủ nhân trước của thân thể này cũng là người nhút nhát, im lặng như cái thùng rỗng, có đánh cũng chẳng kêu một tiếng, nên Lưu Tú Tú không nói gì thì cũng chẳng ai nghi ngờ.
Lưu Ái Quốc, Lưu Ái Quân và Lưu Ái Dân cùng nhau đi bắt con gà mái già, lâu rồi nhà không được ăn gà nên ba cô con dâu cũng không dám lười biếng, tất cả đều xúm vào bếp giúp đỡ, mong rằng lát nữa có thể giành được phần nhiều hơn cho nhà mình.
Nhà bếp chật kín người, Lưu Tú Tú đành phải quay về phòng mình chờ.
Vào phòng, cô đóng cửa lại, xác nhận sẽ không có ai vào, rồi nhanh chóng nhảy vào không gian riêng của mình.
Trước kia, vì phải bận đối phó với bọn thây ma nên cô không có thời gian chăm sóc không gian này, mọi thứ đều bị bỏ hoang.
Trước mắt cô là một vùng đất mênh mông, rộng lớn vô tận, chỉ có lưa thưa vài ngọn cỏ dại, mặt đất nứt nẻ vì lâu ngày không được tưới nước.