Rõ ràng nó đang khinh nhà mình.
Nó tưởng Lưu gia trang này dễ bắt nạt à? Em về kể với thôn trưởng, ông ấy giận tím mặt, nói nếu thằng họ Từ dám đến trêu chọc Tú Tú nữa, ông ấy sẽ cho người dọa cho nó một trận, để xem nó có còn dám ăn hiếp con nhà mình không!” Làng Lưu dù nghèo, nhưng mọi người trong làng rất đoàn kết.
Nếu ai đó dám bắt nạt người làng, thì coi như đụng vào cả làng.
Nghe bà Khổng kể lại, Mã Ái Liên cảm thấy an ủi đôi phần.
Dù sao thì Lưu Vạn Tam và bố của Tú Tú, Lưu Trung, cũng có chút họ hàng xa.
Mã Ái Liên xúc động nắm chặt tay Khổng Đại Linh: “Đại Linh à, nhà chị cảm ơn hai vợ chồng em nhiều lắm.
Chắc Trung ở dưới suối vàng cũng sẽ biết ơn các em.
” Khổng Đại Linh cũng nắm lấy tay Mã Ái Liên: “Chị nói vậy thì em ngại quá.
Anh Trung hy sinh vì đất nước, nhà chị là gia đình có công, đáng lẽ chúng em phải giúp đỡ nhiều hơn mới đúng.
Vạn Tam nhà em vẫn luôn cảm thấy chưa làm được gì nhiều cho chị và các cháu, trong lòng cũng thấy áy náy lắm.
” Hai người chuyện trò một lát thì đồ ăn cũng đã nấu xong.
Mã Ái Liên và Lưu Tú Tú nhất quyết mời Khổng Đại Linh ở lại ăn cơm.
Dương Thúy Chi lập tức mặt mày tối sầm lại — nhà có mỗi con gà mái già, thịt thì ít, cả nhà ăn còn không đủ, giờ còn mời thêm người ngoài nữa thì biết lấy gì ăn? Cô em chồng này đúng là không hiểu chuyện, vất vả mãi mới được bữa thịt, người nhà còn chưa ăn nổi, còn giữ người ngoài lại ăn cơm làm gì? Khổng Đại Linh biết tính tình mấy nàng dâu nhà Lưu, đặc biệt là Dương Thúy Chi, nếu mình ở lại ăn thì sau này thể nào cũng nghe mắng.
Thế nên bà liền từ chối: “Chị, Tú Tú, em ra khỏi nhà cũng đã ăn rồi, không đói đâu.
” Mã Ái Liên vẫn không chịu để bà đi, quay sang nói với Lưu Tú Tú: “Tú Tú, con múc cho thím Đại Linh một bát canh gà mang về cho bọn trẻ con nhà thím ấy ăn.
” Dương Thúy Chi nghe vậy càng khó chịu — con gà mái già này vốn đã ít thịt, nhà còn ăn chẳng đủ, giờ còn đem đi cho người khác nữa thì nhà mình còn gì mà ăn? Khổng Đại Linh thấy khó từ chối, đành nói: “Tú Tú, múc ít thôi, bọn trẻ nhà thím ăn không hết lại phí.
” Khổng Đại Linh từ trước đến giờ đã giúp nhà họ nhiều lần, sau này còn không biết phải nhờ vợ chồng Khổng Đại Linh thêm bao nhiêu việc, nên Lưu Tú Tú cũng không tiếc.
Cô múc đầy nửa bát thịt gà, rồi đổ ngập canh, thành ra được một bát canh gà đầy ú.
Đang định mang bát canh ra, cô ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt đầy giận dữ của Dương Thúy Chi.
Con gà mái già chỉ có từng này thịt, cho hết nhà Khổng Đại Linh rồi thì nhà mình còn gì để ăn? Dương Thúy Chi không ngừng ra hiệu cho Lưu Tú Tú, ý bảo cô đổ bớt thịt gà lại vào nồi.
Nhưng đã múc rồi, sao có thể đổ lại được? Hơn nữa, Mã Ái Liên còn đang đứng ngoài giục, Lưu Tú Tú chẳng còn thời gian để ý đến Dương Thúy Chi nữa, bưng bát canh gà ra tận tay cho Khổng Đại Linh: “Thím Đại Linh, thím mang về đi ạ!” Nhìn bát canh gà đầy ắp, Khổng Đại Linh không khỏi ngạc nhiên, mấy năm nay kiếm được bát canh gà cũng đâu có dễ! Bà nhận lấy bát canh từ tay Lưu Tú Tú, trong lòng vui mừng khôn xiết, hớn hở về nhà để cải thiện bữa ăn cho hai đứa cháu Lưu Gia Bảo và Lưu Ngọc Hà.