Tháng sau là đến lượt nhà Dương Thúy Chi.
Cô cứ nghĩ bà Mã Ái Liên đã quên mất, nên vội vàng lên tiếng xác nhận.
Lưu Tú Tú thì quá hiểu tính mẹ mình, biết bà đang muốn trị dâu cả một phen, nên chỉ lẳng lặng ngồi ăn, chờ xem kịch vui.
Mã Ái Liên liếc Dương Thúy Chi một cái, lạnh nhạt nói: “Ồ, tháng sau đến lượt nhà cô à?” Dương Thúy Chi đầy tự hào đáp: “Vâng, mẹ.
” Mã Ái Liên bình tĩnh nói tiếp: “Dâu cả, tháng trước cô bị trật chân đúng không? Chân chưa lành thì đi chợ bất tiện lắm.
Tháng này nhường cho nhà dâu hai đi, để Xuân Thảo lo.
” Trương Xuân Thảo nghe thấy bà Mã Ái Liên giao phần đi chợ cho mình, mừng như bắt được vàng.
Vừa rồi còn lo không có tiền mua giày mới cho con, vậy mà giờ trời ban cho khoản này.
Cô vội vàng đáp lời: “Dạ, con nghe rõ rồi mẹ.
” Sợ đáp chậm lại bị lấy mất phần, cô còn chưa hết bàng hoàng vì món quà từ trên trời rơi xuống này.
Dương Thúy Chi nghe thế thì tròn mắt, cố cãi: “Mẹ ơi, chân con khỏi rồi, mẹ nhìn mà xem, con đi đứng bình thường mà!” Nói rồi cô buông đũa, đi qua đi lại trong nhà chứng minh mình khỏe mạnh, khiến ai nấy đều bật cười, kể cả Lưu Tú Tú cũng không nhịn được mà cười theo.
Dương Thúy Chi bị chồng là Lưu Ái Quốc lườm một cái sắc lẹm, mới hiểu ra mẹ chồng cố tình làm vậy để trị cô.
Không còn cách nào khác, cô đành ngượng ngùng ngồi xuống, vừa xấu hổ vừa tức tối.
Cơ hội kiếm thêm chút tiền riêng tháng tới bị mất, lòng cô đầy tiếc nuối và bực bội! Lưu Ái Quốc cũng cau có, không thèm nhìn vợ, ra chiều mất mặt vì hành động của cô.
Cơn sóng gió trên bàn ăn cũng dần lắng xuống, cả nhà ăn hết nồi canh gà một cách vội vã.
Lưu Tú Tú biết mẹ mình vừa nãy là muốn đứng ra bênh vực cô, nhưng cũng nhận ra bản thân không thể cứ mãi trốn trong nhà.
Thân thể cô yếu ớt, lại hay nói năng vụng về, từ nhỏ đến giờ chỉ dựa vào mẹ và ba người anh trai mà lớn lên.
Giờ ba anh đã có gia đình, còn các chị dâu thì mỗi người một tính.
Chị dâu cả, Dương Thúy Chi, ghét cô ra mặt, chị dâu hai dù không nói gì nhưng trong lòng nghĩ sao cũng chẳng rõ.
Còn chị dâu út Mã Nghênh Xuân, trước mắt có vẻ còn thương cô, nhưng nếu cứ kéo dài thế này, ai biết sau này sẽ thế nào? Con gái lớn không thể ở nhà mãi, cứ ở lâu thế này, tình cảm chị em dâu trước sau gì cũng thành ra oán hận.
Phải sớm tìm cho mình một chỗ dựa mới thôi! Ăn no xong, Lưu Tú Tú cảm thấy cơ thể khỏe lại được chút ít.
Mẹ và mấy anh chị đã ra đồng làm việc, các cháu thì đứa đi học, đứa chạy chơi khắp làng, trong nhà chỉ còn mỗi mình cô.
Lưu Tú Tú quyết định lên thị trấn một chuyến.
Cô lật đệm giường lên, lấy ra một cuốn sổ, mở ra thấy bên trong có xếp gọn vài tờ tiền giấy, tổng cộng khoảng gần mười đồng.
Nghĩ đến ánh mắt sáng rực của lũ cháu nhỏ, cô quyết định lên thị trấn mua ít đồ ăn vặt cho chúng.
Giữa trưa ăn xong nồi canh gà, bọn trẻ chắc chắn vẫn chưa no.
Trong sân có chiếc xe đạp của gia đình anh cả.
Trước kia, Tú Tú không dám đi, sợ ngã.
Nhưng giờ khác rồi, là nữ đặc công thời mạt thế, cô không chỉ đi được xe đạp mà còn lái được cả xe địa hình.