Không giống như những đứa trẻ khác, lúc nguyên chủ vừa mới ra đời đã trắng nõn trắng nà, ngũ quan tập hợp toàn bộ ưu điểm ba cô là Tô Đại Sơn và mẹ cô là Lý Thục Phân, vô cùng xinh đẹp.
Ai ai nhìn thấy cô cũng đều khen cô giống như là em bé Phúc trong tranh tết.
Ba mẹ cô đều là công nhân viên chức, điều kiện gia đình cũng khá giả.
Trên cô có ba người anh, người anh lớn nhất lớn hơn cô 17 tuổi, cô là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã nhận được sự yêu thương của ba mẹ và các anh, thật sự là lớn lên trong một điều kiện sống thoải mái.
Đáng tiếc rõ ràng là cô có một tay toàn lá bài tốt, nhưng bị chính bản thân cô làm cho nát bét.
Nguyên chủ quá mù quáng trong tình yêu, tin lầm lời của tra nam, không chỉ là ra không ít chuyện khiến ba mẹ phải đau lòng và mất mắt, cuối cùng còn bị tra nam bán đi, khổ không tả nổi, chỉ có thể tự sát, làm cho ba mẹ rơi vào cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Còn tra nam thi từ đó lê như diều gặp gió nhờ vào khoản tiền bán cô kia…
Bởi vì oán khí của nguyên chỉ quá nặng, nên thành cơ duyên để cô tới thế giới này, trở thành Tô Bắc Bắc cùng họ cùng tên với mình.
Là cái giá để cô được sống thêm một kiếp, cô cần phải hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, loại bỏ oán khí của nguyên chủ.
Nguyện vọng đầu tiên của nguyên chủ: Cô ấy muốn hiếu thuận với ba mẹ, để ba mẹ an nhàn lúc tuổi về già, không còn phải lo lắng về cô ấy nữa.
Nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ: Cô ấy muốn kiếm tiền dựa vào chính bản thân, tuyệt đối không gửi gắm hạnh phúc của mình lên người của người khác.
……
Đúng lúc Tô Bắc Bắc đang cố gắng tiêu hóa những ký ức này thì bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Xuống đi.
”
Tô Bắc Bắc: ?
Sau khi ý thức được mình mình nghe thấy câu gì, cô sững sờ, dựa vào ký ức, người đàn ông cõng cô lúc này tên là Phong Việt, sẽ phải đưa cô về đến nhà mới đúng chứ.
Chẳng lẽ là do cô tỉnh lại giữa chừng sao?
Phong Việt đợi mấy giây cũng không thấy Tô Bắc Bắc có bất cứ phản ứng nào, anh vừa mới trùng sinh sốt ruột cau mày, lại trực tiếp cúi người xuống và thả Tô Bắc Bắc ở trên lưng xuống.
Mãi đến khi cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, sau khi khóe mắt anh trông thấy Tô Bắc Bắc đứng vững, miễn cưỡng đè nén sự bực bội ở trong lòng, mặt không biểu cảm nói: “Nếu cô đã tỉnh rồi thì tự mình về nhà đi, tôi còn có việc nên đi trước đây.
”
Tô Bắc Bắc: ???
Trong lòng cô không nói lên lời.
Cô còn chưa cảm ơn Phong Việt hẳn hoi tử tế vì đã đưa cô về nhà lúc cô bị ngất xỉu, Phong Việt lại vứt cô ở đây là đi một mình như vậy sao?
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông, Tô Bắc Bắc đột nhiên sinh ra một cảm giác giống như là bị người ta ruồng bỏ vậy.