Tổ Ấm Nơi Tận Cùng Thế Giới

Clare giới thiệu tôi với bạn bè của nàng: Oshiko, nhà thiết kế mũ bi quan; Ronnie, một họa sĩ dễ xúc động, người ăn nói dài dòng; Stephen Cooper, người chuyên nói về chuyện kiếm tiền bằng việc nhập khẩu cần sa và mua một cửa hàng trang sức ở Provincetown, nơi anh ta có thể quan tâm nhiều hơn đến những năng khiếu trời cho của mình. Những người này giống như những bộ phim đang chiếu quanh tôi – tôi ngồi quan sát và lắng nghe với sự chăm chú dễ dàng tương tự như khi bạn ngồi xem phim ở hàng ghế thứ năm. Họ thích được là các nhân vật mà họ đã tạo ra, và không cần phải tôi phải nhận xét gì. Vì thế chúng tôi hòa hợp với nhau. Tôi thường đứng hoặc ngồi, ngắm nhìn mọi thứ đang diễn ra. Nếu tôi có thể tạo nên một đặc trưng cho người địa phương mình, đó sẽ là sự bí ẩn và sự điềm tĩnh không đổi. Tôi nhận thấy rằng những người New York – ít nhất là những người mà Clare quen – thường đánh giá cao sự im lặng của người khác. Quanh họ lúc nào cũng ồn ào, bất kể ngày hay đêm. Bạn bè của Clare sẵn sàng coi tôi là kẻ hay suy tư, khi mà thực tế thì tôi chủ yếu quan sát và chẳng nghĩ gì cả. Thỉnh thoảng tôi lại chêm vào một câu hỏi, hoặc trả lời câu hỏi mà họ đặt ra. Tôi đeo chiếc khuyên tai mà Clare đã làm cho tôi, với một hạt hình giọt lệ màu bạc, một vòng kim loại gỉ sắt, và một con ngựa có cánh bằng bạc nhỏ xíu. Đôi khi nàng lo lắng hỏi thăm xem tôi có thấy vui không, và tôi luôn trả lời rằng có. Đó luôn là sự thật. Khi đến những nơi như thế này – những câu lạc bộ huyên náo với lối vào không có gì đặc biệt, những buổi tiệc tùng trong các căn hộ trắng toát và đơn sơ như dãy Himalaya – tôi chỉ đơn giản thấy mình hoàn toàn vui vẻ. Tôi đã ở trong nghĩa địa bao năm rồi, giờ thì tôi đang ở trong một cuộc vui. Giữa một nơi sống động như thế, tôi cứ giữ yên lặng như một hồn ma. Một cô gái xinh đẹp với làn da trắng xanh như váng sữa thong thả bước đi giữa những người khiêu vũ với một con rắn đốm mập mạp quấn quanh cổ tay. Hai cậu bé trong bộ váy nữ sinh kẻ ô đang đứng trang nghiêm cạnh nhau, nắm lấy tay nhau như thể chúng đang canh gác lối vào của một thế giới khó khăn, khắc nghiệt hơn và không thể tưởng tượng nổi là sẽ không có ai cố gắng lọt vào đó.

Nhưng những khoảng thời gian tuyệt vời nhất là những đêm mà Jonathan đi làm về sớm, vẫn kịp để ra ngoài dạo chơi. Đôi khi chỉ có hai người chúng tôi đi với nhau, và đôi khi có cả Clare theo cùng. Những đêm có mặt Jonathan, chúng tôi đi xem phim, rồi đi uống ở những quán bar mà chúng tôi thích. Những người bạn khác của Clare thường chỉ mải mê với việc tạo cho cuộc đời họ một nét hoang đường. Họ là những người trung thành với sự chuyển động, và biết được nơi nào là thích hợp nhất với họ, những bữa tiệc trong lòng bữa tiệc. Tôi có thể hiểu được thôi thúc đó. Nhưng Jonathan, Clare, và tôi thích những quán bar cũ vốn bị đè bẹp dưới sức nặng của những điều thường nhật hơn. Hồi đó, Village đầy những quán bar như thế, và ngày nay vẫn vậy. Không gian bên trong vẫn mang vẻ mờ ảo cũ kĩ giống như màu của bia đen. Họ bán những gói khoai tây chiên và đậu phộng được kẹp trên dây. Khách quen ở đây – những người say rượu đứng đắn trầm lặng vốn luôn tin rằng mọi thứ đang ngày càng tệ hơn và không bao giờ gây náo động – thường ngồi yên trên ghế ở quầy bar như những con gà mái đang đậu để ngủ. Chúng tôi luôn đặt một chỗ ở trong cùng.

Chúng tôi bắt đầu thích gọi nhau là gia đình Henderson. Tôi không nhớ là từ bao giờ và như thế nào – nó phần nào giống như sợi dây được Clare và Jonathan quăng ra, và bị mắc lại. Nhà Henderson là gia đình có những hi vọng khiêm tốn và những sở thích đơn giản. Họ thích đi xem phim hay xem ti vi. Họ thích uống bia trong một quán bar nho nhỏ rẻ tiền. khi ba người chúng tôi đi chơi cùng nhau, chúng tôi gọi nó là “một đêm với gia đình Henderson.” Clare được coi là Mẹ, tôi là Junior, còn Jonathan là chú Jonny. Câu chuyện trở nên chi tiết hơn theo thời gian. Mẹ là người quán xuyến mọi việc. Nàng muốn chúng tôi để ý đến tác phong của mình và khi ngồi thì phải thẳng lưng, nàng chậc lưỡi khi một trong hai người chúng tôi chửi thề. Junior là một nhân vật có thiện chí, mờ nhạt, một kiểu hướng đạo sinh ngốc nghếch và có thể bị người khác dụ dỗ làm bất cứ điều gì. Chú Jonny là người có ảnh hưởng xấu. Chú ta cần được coi chừng. “Junnior,” Clare thường nói, “đừng ngồi quá gần chú Jonny. Và chú ta không cần phải đi vào phòng tắm cùng anh, giờ anh đã đủ lớn để tự xoay xở mọi chuyện rồi.”

Thỉnh thoảng chúng tôi mới sắm vai nhà Henderson. Không phải lúc nào chúng tôi cũng làm thế. Chúng tôi chỉ mượn tạm cuộc đời họ khi chúng tôi bị mất hứng với cuộc đời thật và phức tạp hơn của mình. Trước khi Jonathan rời đi vào buổi sáng, cậu có thể nói: “Tối nay có thể tôi sẽ về sớm đấy, gia đình Henderson có muốn đi xem phim của Fassbinder[50] không?” Clare và tôi hầu như luôn đồng ý, vì chúng tôi rảnh rang hơn. Chúng tôi thích một đêm được sắm vai nhà Henderson hơn là những thú giải trí khác. Thỉnh thoảng khi Clare và tôi chỉ còn một mình, nàng thường nói với giọng của nhân vật Mẹ, một biến thể kiểu Anh mơ hồ và run rẩy từ giọng thật của nàng. Nhưng khi không có chú Jonny, gia đình Henderson không tồn tại. Không có người chú tồi tệ đó, chúng tôi trở nên quá đơn giản – chỉ còn lại nhân vật Mẹ độc đoán và cậu con trai luôn vâng lời. Chúng tôi cần cả ba đỉnh của một tam giác. Chúng tôi cần những tác phong hòa nhã, sự hư hỏng và một giọng nói phân xử công bằng.

[50] Fasssbinder: đạo diễn, diễn viên kiêm biên kịch người Đức, nổi tiếng với các tác phẩm về các vấn đề tâm lý và xã hội của nước Đức sau Chiến tranh thế giới thứ hai.

Tôi đã tìm được việc làm, chỉ là một công việc tầm thường, làm chân chạy vặt tại một cửa hiệu trứng ốp lết ở SoHo. Tôi nói viết mọi người, và đôi khi tự nhủ với mình, rằng tôi đang học về cách kinh doanh nhà hàng từ nền tảng thấp nhất, để một ngày nào đó tôi lại có thể mở một nhà hàng cho riêng mình. Nhưng tôi không tin lắm vào tham vọng đó, thực sự là không. Mỗi lần tôi chỉ có thể khơi dậy nó trong vài phút, bằng cách tập trung vào những chi tiết: bản thân tôi trong tương lai đang cau có kiểm tra một cái khay đựng món tráng miệng trước khi chúng tôi rời nhà bếp, hay đang miết tay trên mặt quầy bar làm bằng gỗ gụ, nhẵn nhụi và bóng bẩy như sườn của một con ngựa cái. Có thể tôi muốn điều đó. Nó có thể làm da dẻ tôi nóng bừng lên. Nhưng vào lúc mất tập trung, tôi lại quay về cuộc sống hiện tại: vẫn đang sống ở New York với Jonathan và Clare, làm một công việc bình thường. Tôi hài lòng với việc ở bên cái máy rửa bát đĩa Mexico mỗi ngày, trong căn bếp trơn trượt của nhà hàng, thái nấm và cắt nhỏ pho mát Gruyère. Đó vẫn là bí mật đáng xấu hổ của tôi.

Một đêm nóng bức tháng Tám, tôi đi tắm và khỏa thân đi vào phòng Jonathan, vì tôi cho rằng lúc đó chỉ có mình tôi trong nhà. Một người bạn cũ của Clare mới đến thăm thành phố và cần được dẫn đi tham quan, còn Jonathan giờ này chắc hẳn đang ở chỗ làm. Bầu trời tối đen, âm u và ảm đạm như phủ đầy khói, và dấu vết cơ thể của những gã lang thang vẫn còn in lại khi họ ngủ trên vỉa hè. Tôi vừa đi vừa hát bài Respect, với những giọt nước kêu xèo xèo trên da tôi, và thấy Jonathan ngồi trên sàn, đang cởi giày.

“Chào,” cậu nói.

“Ồ, chào cậu. Mình nghĩ là cậu đang, cậu biết đấy, đi làm cơ mà.”

“Máy điều hòa nhiệt độ ở văn phòng mình bị hỏng, và bọn mình quyết định không quan tâm đến việc tờ báo tuần này có ra đúng hạn hay không nữa. Nghề nào cũng có những giới hạn, ngay cả nghề báo.”

“Ra thế.” Tôi đứng ngượng nghịu trên hành lang, cách cửa phòng hai bước chân. Tôi không biết phải làm gì với tay mình. Trong căn hộ này, chúng tôi không hay khỏa thân bất ngờ như thế. Đó không phải là điều chúng tôi thường làm. Tôi cảm thấy sự to lớn của mình làm bầu không khí thêm nóng lên. Dù Jonathan nhìn tôi với vẻ trìu mến thân thiện, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ đến việc vóc dáng cơ thể mình đã xuống mã ra sao. Khi chúng tôi còn là những cậu bé lêu lổng, cảm thấy lo lắng nhiều hơn là sung sướng trong bàn tay nhau, tôi đã tự hào về cơ thể mình. Tôi từng có bộ ngực vuông vức, phẳng phiu. Da bụng tôi từng căng ra thành hơn ba múi cơ săn chắc. Giờ thì tôi đã nặng thêm bảy cân. Tôi đã trở thành một phiên bản sớm phát triển của cơ thể bố tôi – một thân hình tròn ủng đặt trên đôi chân mảnh khảnh. Tôi đứng đó, với cơ thể trong trắng, rậm rạp, tỏa hơi nước vào trong không khí.

“Cậu vừa tắm xong à?” Jonathan hỏi.

“Ừ.”

“Nghe như nó có thể tạo ra sự khác biệt giữa sự sống và cái chết ấy.” Cậu lột tất và cởi chiếc áo phông màu đen ra. Cậu tụt chiếc quần soóc màu đen, bảo tôi rằng các nhân viên của tòa soạn đã quyết định về nhà sớm như thế nào khi bông hồng trên bàn làm việc của nhân viên tiếp tân rũ xuống và rụng hết cánh. “Như một con chim hoàng yến trong mỏ than,” cậu nói.

Cậu cởi hết quần áo ra. Tôi đã không thấy Jonathan khỏa thân từ hồi chúng tôi mười sáu tuổi đến giờ, nhưng cơ thể cậu trông vẫn y như tôi còn nhớ. Gầy và hầu như nhẵn nhụi, không có cơ bắp – thân hình của một cậu bé. Cậu đã không mọc thêm những đám lông mới hay béo lên. Cậu cũng không có được cơ thể hình chữ V mẫu mực dù đã sống một cuộc sống kỉ luật hơn. Da dẻ cậu căng mịn như bột nhồi bánh mì đã lên men. Hai núm vú hồng hồng vô tư nhú lên trên đường cong mai mái của bộ người. Sự thay đổi duy nhất là một con rồng nhỏ màu đỏ, với mình rắn và vẻ mặt hồ nghi, mà cậu đã xăm lên vai.

Cậu cười với tôi, hơi bối rối nhưng không tỏ vẻ sợ sệt. Tôi nghĩ đến Carlton, với cơ thể thiếu niên trần trụi trong nghĩa địa dưới bầu trời xanh thẫm.

“Mình sẽ vặn nước lạnh hết cỡ,” cậu nói. “Và mình cá là mình vẫn sẽ có cảm giác âm ấm.”

“Ừ. Đúng vậy đấy,” tôi nói.

Cậu khỏa thân đi trên hành lang tới phòng tắm. Tôi đi theo cậu. Đáng lẽ tôi nên ở lại phòng ngủ và mặc quần áo vào, nhưng tôi không làm thế. Tôi ngồi trên nắp bồn cầu và nói chuyện với cậu khi cậu tắm dưới vòi hoa sen.

Khi cậu tắm xong, chúng tôi đi vào phòng khách cùng nhau. Lúc đó sự lõa lồ của chúng tôi đã trở nên quen thuộc hơn, mất đi sự ngớ ngẩn ban đầu của nó. Da dẻ chúng tôi đã trở thành một loại quần áo. Cậu nói: “Nơi này có một vấn đề là nó không có thông gió chéo. Cậu có nghĩ rằng ở trên nóc nhà sẽ mát hơn không?”

Tôi nói là có, có thể là như vậy. Cậu bảo tôi chút, và chạy vào phòng tắm. Cậu quay lại với hai cái khăn.

“Này,” cậu nói, ném cho tôi một cái. “Vì sự đứng đắn, phòng khi chúng ta chạm trán ai đó.”

“Cậu định lên nóc nhà mà không có gì trên người ngoài một chiếc khăn à?”

“Người ta còn làm những việc tệ hơn trong những trường hợp ít khẩn cấp hơn mà. Đi nào.”

Cậu lấy một cái khay đá ra khỏi tủ lạnh. Chúng tôi quấn khăn quanh eo lưng, và đi chân trần ra hành lang. nó gần như vắng lặng Những chiếc quạt điện kêu vù vù sau những cánh cửa đóng kín, và tiếng nhạc salsa len lỏi qua thanh lan can. “Suỵt,” cậu nói. Cậu nhón chân một cách khoa trương trên những bậc cầu thang dẫn lên nóc nhà, tay cầm cái khay đá bằng nhựa màu xanh đang chảy nước. Tôi theo sát cậu.

Nóc nhà tối đen và vắng lặng như tờ, một khoảng sân thượng bằng phẳng trải nhựa đường bao quanh bỏi vô vàn ánh điện đan xen trong thành phố. Một ngón gió nóng thổi qua, mang theo mùi rác rưởi ngòn ngọt do chúng đã trải qua một quãng đường quá xa. “Chẳng khá hơn tí nào,” Jonathan nói. “Nhưng ít ra thì không khí cũng chuyển động.”

Khi đứng gần như khỏa thân hoàn toàn giữa vạn hạt như thế, tôi có cảm giác như đang mơ. Một sự thích thú và một nỗi hồi hộp thú vị, rạo rực.

“Trên này thích quá,” tôi nói. “Khá là đẹp.”

“Khá đẹp,” cậu nói. Cậu cởi khăn ra và trải nó lên tấm giấy dầu. Da dẻ cậu trông xám ngoét trong bóng tối.

“Người ta có thể trông thấy cậu đấy,” tôi nói. Cách đây hai dãy nhà, một tòa nhà cao tầng sáng rực như thể nó chứa cả một thành phố bên trong.

“Họ sẽ không thấy nếu bọn mình nằm xuống,” cậu nói. “Trên này khá tối. Với lại, họ thấy chúng ta thì đã sao nào?”

Cậu nằm trên chiếc khăn như thể cậu đang ở bãi biển. Tôi cũng cởi khăn của tôi ra và trải nó ra cạnh chỗ cậu. Luồng không khí chuyển động từ phố Ba, ngập tràn tiếng còi xe và tiếng nhạc Tây Ban Nha chạm vào từng phần cơ thể lồ lộ của tôi.

“Này.” Cậu bê cái khay nhựa. Cậu đưa cho tôi một viên đá, và giữ một viên cho mình.

“Hãy lấy nó và xoa lên người,” cậu nói. “Không có nhiều đâu, nhưng đó là tất cả những gì bọn mình có.”

Chúng tôi nằm cạnh nhau trên chiếc khăn tắm, chà viên đá lên làn da mướt mồ hôi. Sau một lúc, cậu giơ tay ấn viên đá của cậu vào bụng tôi. “chuyện nào Mẹ còn chưa về,” cậu nói, “hãy để chú Jonny chăm sóc cậu.”

“Được,” tôi nói, và cũng làm thế với cậu. Chúng tôi không nói gì thêm nữa về việc chúng tôi đang làm. Thay vào đó, chúng tôi nói chuyện về công việc, âm nhạc và Clare. Trong khi nói chuyện, chúng tôi xoa viên đá lên bụng, ngực và mặt nhau. Giữa chúng tôi có một khía cạnh nào đó của tình dục nhưng chúng tôi không quan hệ với nhau – chúng tôi không phạm phải những hành động quá trớn. Đó là một loại âu yếm thân mật và ngọt ngào hơn. Đó là sự dâng hiến cho cảm giác thoải mái của nhau, và cho sự thân thuộc sâu sắc đối với những thân thể không hoàn hảo của chúng tôi. Khi viên đá tan hết, chúng tôi lại lấy viên khác trong khay. Jonathan chà viên đá lên lưng tôi, rồi tôi cũng làm thế với cậu. Tôi cảm thấy mỗi khoảnh khắc như vỡ ra, một khả năng mới, khi chúng tôi nằm đó, dùng nốt những viên đá cuối cùng và nói chuyện về bất cứ điều gì nảy ra trong đầu. Trên đầu chúng tôi, vài ngôi sao mờ mờ đã bắt đầu điểm xuyết trên bầu trời tím thẫm nóng như thiêu như đốt.

CLARE

Tôi đã nghĩ đến việc có con từ khi mới mười hai tuổi. Nhưng phải đến gần bốn mươi tôi mới bắt đầu nghiêm túc nghĩ về chuyện đó. Jonathan và tôi thường đùa bỡn về việc làm cha làm mẹ - đó là cách tán tỉnh của chúng tôi. Chúng tôi luôn có một kế hoạch nào đó. Đó là cách để chúng tôi trút bỏ bất cứ thứ tĩnh điện cảm xúc nào có thể được hình thành. Quả là lạ khi hai người yêu nhau mà không có ham muốn tình dục. Bạn thấy mình đang lập kế hoạch cho những chuyến đi và bàn bạc về những cách kiếm tiền. Bạn thấy mình tranh cãi vì màu sắc của một căn nhà mà các bạn sẽ không bao giờ cùng sở hữu. Bạn nghĩ tên cho một đứa bé mà bạn sẽ không bao giờ mang thai nó.

Tuy nhiên, gần đây, tôi không chắc chắn lắm. Tôi đã kiếm được chút tiền trong hơn một năm qua, hơn nửa triệu, nhưng ở tuổi ba mươi tám, bạn không thể nghĩ rằng cuộc đời bạn vẫn đang bắt đầu nữa. Những hi vọng dần trở nên mong manh. Bạn suy nghĩ quá nhiều và rồi nó biến mất. Tôi thấy ngạc nhiên trước cái cảm giác trống rỗng ở bên trong, trái tim và bụng tôi như đang đu đưa trên mây. Tôi đã luôn quá chú trọng đến hiện tại. Tôi cho rằng chỉ cần làm những việc như thế này là đủ - nếm cà phê và rượu vang, tận hưởng tình dục hay xem tất cả những bộ phim. Tôi nghĩ rằng việc mình đạt được điều gì trong đời sẽ không còn quan trọng nếu tôi chỉ để tâm đến mọi điều đang xảy ra.

Chẳng mấy chốc tôi sẽ phải bổ sung một điều quan trọng vào danh sách liệt kê những việc mà tôi đã quá già không thể làm nổi. Tôi có thể nhận thấy nguy cơ đó: người đàn bà lớn tuổi yêu một anh chàng đồng tính, và mang thai để tự bù đắp cho những mối quan hệ mà cô ta đã không thể giữ được. Tôi không thể đi theo hướng đi đó một cách nghiêm túc. Tuy nhiên, nó vẫn giày vò tôi. Jonathan có việc làm, và có một người tình tôi chưa bao giờ gặp. Cậu có sự tự do sẵn có của một người đàn ông hai mươi bảy tuổi. Với bộ ngực ngày càng xệ xuống, tôi muốn có một thứ gì đó vĩnh cửu. Tôi muốn nuôi dạy con cái tốt hơn những gì cha mẹ tôi đã làm với tôi. Tôi muốn tiền bạc, sức khỏe và vận may của tôi được sử dụng một cách có ích hơn.

Một đêm, Bobby ra khỏi phòng tắm trong chiếc quần đùi Jockey, hát bài Wild horses. Tôi đang đi về phòng mình và chúng tôi chạm trán nhau trên hành lang. Anh cười. Anh có một thân hình đồ sộ, mềm mại, cơ bắp đang ganh đua với sự béo phì mới chớm. Mẹ tôi sẽ đồng tình gọi anh là “một gã vạm vỡ to con.” Việc kết hôn với bố tôi đã cứu bà thoát khỏi sở thích về những những người đàn ông láu cá mảnh khảnh. Bobby là tuýp người miền Trung Tây. Anh khỏe mạnh và vuông vức, bình lặng. Tôi nói: “Chào, người đẹp.”

Mặt anh đỏ bừng. Vào cuối những năm tám mươi rồi mà vẫn còn có một người đàn ông sống ở thành phố New York đỏ mặt trước một lời khen. Anh nói: “Ừm, tôi sẽ chuẩn bị xong ngay thôi.”

Chúng tôi đã định đi đâu đó. Tôi không nhớ là đâu nữa. Tôi nói: “Cứ từ từ, dù sao thì không có ai xuất hiện ở đó trước nửa đêm đâu.”

“Ừm.” Anh đi vào phòng chung của anh với Jonathan. Tôi dừng lại, rồi bước vào phòng tắm và chùi hơi nước đang phủ trên gương thành một hình tròn. Khuôn mặt tôi hiện ra. Không đẹp cũng không xấu. Tôi luôn là một sự kết hợp khó chịu của bố mẹ tôi.

Thật ngạc nhiên là mẹ tôi ngày càng đẹp ra. Ở độ tuổi mà phụ nữ được coi là “đẹp lão” hơn là “xinh,” bà quả thực khá đẹp: hơi nam tính, khuôn mặt rộng, làn da hồng hào sạch sẽ và mái tóc đã chuyển từ màu nâu sang màu ghi xám. Khuôn mặt thiếu biểu cảm của bà không có nếp nhăn, và phong cách nghiêm túc, thẳng thừng của bà có vẻ hấp dẫn hơn khi người phụ nữ ở độ tuổi bà bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn cứng nhắc và phải dùng quá nhiều phần hồng. Mẹ tôi đã đuổi kịp bản thân bà. Bà đã tìm thấy vẻ đẹp của mình. Thậm chí ngay từ khi còn trẻ, trông bà cũng luôn có vẻ như sắp bước sang tuổi sáu mươi.

Bố tôi, mặt khác, đã khô héo như một quả mận. Hai má ông quắt lại, rúm ró. Mái tóc xanh đen cứng cáp của ông không còn nữa, làn da giờ chỉ còn lỏng lẻo và dai nhách bám trên cổ ông. Khi còn trẻ, tôi đã luôn hồi hộp tìm kiếm trong gương từng nét đẹp của bố tôi hiện trên khuôn mặt mình. Giờ đây tôi lại kiểm tra những dấu hiệu của sự tàn phai và phát hiện ra chúng. Cổ tôi đã chùng xuống hơn một chút. Làn da quanh mắt đã thâm quầng đi. Gen di truyền đang gây ảnh hưởng đến tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui