Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

24: Anh khóc buồn vậy ạ.

Kim cài áo cuối cùng cũng bị Ô Nhạc Trừng đặt ở trên tủ đầu giường.

Lúc em bước vào phòng tắm tắm rửa, phát hiện trên vách tường trắng sứ dính một chút hơi nước ẩm ướt.

Ô Nhạc Trừng hoang mang chớp mắt.

"Phòng tắm bị tràn nước sao?" Em cầm quần áo vừa cởi ra bỏ vào trong rổ, lúc mở vòi sen lại phát hiện độ ấm của nước rất vừa phải.

Ánh mắt nhìn lên sữa tắm ở trên giá để đồ, trong mắt Ô Nhạc Trừng hiện lên một tia kinh ngạc, em duỗi tay chạm vào cái chai, a một tiếng: "Không phải tớ dùng hết cái này rồi sao?"

Thật kì quái.

Căn phòng của em gần đây cũng vẫn luôn rất kì quái.

Có đôi lúc em tan học về nhà, phát hiện sàn nhà ướt dầm dề, trên quầy bếp sẽ có một rổ trái cây đã được rửa sạch, trên sân phơi cũng sẽ có quần áo đã được giặt sạch đang phơi.

Còn có một việc làm Ô Nhạc Trừng rất bối rối.

Em thường xuyên tìm không thấy vớ và quần đùi của mình, điều đó khiến em cách mấy ngày lại phải nhờ quản gia mua cái mới cho em.

9364 đột nhiên nói: 【 Ngài nên nhanh chóng tìm thợ lắp thêm khoá cho cửa kính ở sân phơi. 】

Nếu không ai cũng có thể bò vào mất.

Ô Nhạc Trừng ừm ừm đồng ý, nghiêm túc tắm rửa sạch sẽ, lúc bước ra khỏi phòng tắm, em mơ hồ nghe thấy có tiếng kì quái ở phòng vệ sinh, nhưng mở cửa nhìn vào, cũng không nhìn thấy cái gì cả.

Cảm giác kỳ quái này cũng không biến mất cho đến khi Ô Nhạc Trừng nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Ngược lại, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, như luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào em.

Ô Nhạc Trừng ngủ không yên ổn chút nào.

Chiếc kim cài áo im lặng nằm yên trên tủ đầu giườn, ánh đèn ngủ mờ nhạt khiến nó như cũng đang lập loè ánh sáng.

Một bóng người cao lớn thong thả đi đến mép giường, hơi quỳ xuống dưới, cánh tay thò vào từ dưới chăn, nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của Ô Nhạc Trừng.

Anh cẩn thận xốc chăn lên, sau đó áp sát mặt vào cẳng chân mềm ấm của thiếu niên, ánh mắt si mê không ngừng cọ cọ.

Thơm quá.

Bé vợ của anh.

Ô Nhạc Trừng là bị nóng đến mức tỉnh ngủ, dưới lòng bàn chân em như đang dẫm lên một cái bếp lò, cẳng chân bị xoa đến mức vừa nóng vừa tê, ngay cả xương cốt em cũng mềm như bông.


Đèn ngủ phát ra ánh sáng mờ nhạt, Ô Nhạc Trừng nửa mơ nửa tỉnh, trong phòng ngủ yên tĩnh, lâu lâu sẽ vang lên vài tiếng hít thở nặng nề kì quái.

"Nóng quá."

Ô Nhạc Trừng duỗi tay ôm chiếc chăn bị đẩy lên trước người em, đôi mắt hơi mở, theo bản năng đá đá cái chân bị giam cầm kia, nỉ non nói: "Buồn ngủ ạ."

Bóng người quỳ gối ở mép giường đột nhiên im lặng.

Anh thấp thỏm mà nhìn chằm chằm vào phản ứng của thiếu niên, thấy em lật người lại rồi ngủ tiếp, đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng hơi thở dài cũng chỉ đến một nửa.

Tiếng chuông cửa chói tai ở tầng dưới đánh tan sự yên tĩnh trong phòng ngủ, cũng xé nát tất cả ngụy trang của bóng người ấy.

Ô Nhạc Trừng bị tiếng chuông cửa dọa cho tỉnh, lập tức ngồi dậy khỏi giường, duỗi tay ấn công tắc bật đèn.

Ánh đèn sáng ngời lập tức soi sáng khắp căn phòng ngủ, alpha làm chuyện xấu trong bóng tối lập tức hốt hoảng, đôi mắt thon dài dính chặt vào thiếu niên, chứa đầy sự bất an.

Ô Nhạc Trừng ngơ ngẩn mà nhìn alpha ở đuôi giường, em vẫn còn mơ hồ, ngơ ngác hỏi: "Anh ơi, sao anh lại ở đây vậy ạ?"

Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên hơi ửng hồng, em ngủ cũng không yên ổn, cổ và xương quai xanh đều thấm chút mồ hôi, làn da trắng tuyết dưới ánh sáng mờ nhạt như được phủ thêm lớp đường mật, móc vào trái tim khiến người khó có thể nhẫn nhịn, hận không thể bò qua để nếm thử.

Giang Diêm ngây ngốc nhìn em, anh cũng thật sự nhào tới.

Alpha kiêu ngạo ở bên ngoài vùi vào cổ nhóc beta, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Anh không muốn đi du học."

"Em thu anh đi."

"Anh ở đây làm người hầu cho em."

Dù sao anh cũng sẽ không đi.

Giờ anh đã biết làm việc nhà, quần áo cũng có thể giặt giũ sạch sẽ, anh còn đang học làm bánh mì, quản gia có thể làm được anh cũng có thể làm được.

Giang Duật Ngôn muốn nuôi Ô Nhạc Trừng.

Vậy Ô Nhạc Trừng cũng có thể nuôi anh.

Dù sao hai chuyện này cũng không xung đột nhau!

"Không phải là em rất thích lông vàng sao?" Nước mắt của Giang Diêm tụ lại trên cổ Ô Nhạc Trừng, alpha lén lút nuốt chúng nó luôn, máu vẫn luôn sôi trào trong cơ thể không những không yên lặng, ngược lại càng thêm xao động, giọng anh khàn khàn, "Anh có thể làm chó lông vàng của em."

Anh vừa khóc lóc, vừa cầu xin, chân tay đang ôm chặt Ô Nhạc Trừng cũng không quên mà hoạt động điều chỉnh.

Ô Nhạc Trừng mơ mơ màng màng, ngón chân bất an co lại, sau đó em cảm nhận được cánh tay đang ôm em của Giang Diêm dùng sức hơn.


Tiếng chuông dưới tầng vẫn còn đang vang.

Ô Nhạc Trừng có chút tỉnh táo lại, đầu ngón tay mềm mại chạm vào mặt Giang Diêm, em nhỏ giọng mà nói: "Anh khóc buồn vậy ạ."

Nhóc quỷ mềm lòng nhất.

Nhưng Giang Diêm không đi du học, nhiệm vụ của em hoàn thành kiểu gì được?

Ô Nhạc Trừng duỗi tay ôm Giang Diêm, giọng mềm mại, "Ngày anh đi du học, em đến tiễn anh, được không ạ?"

Hô hấp của Giang Diêm cứng lại, nước mắt rớt xuống dữ hơn.



Tiếng chuông cửa rất bướng bỉnh.

Ô Nhạc Trừng vì thoát khỏi Giang Diêm mà tốn một chút sức lực.

Nước mắt của alpha rớt xuống dữ hơn, bàn tay cũng đột nhiên thò vào quần áo của Ô Nhạc Trừng, nhiệt độ cơ thể anh nóng đến mức khiến nhóc quỷ hoảng hốt.

Hình như anh cũng bị bệnh giống Giang Duật Ngôn rồi.

Khi sau cổ truyền đến cảm giác đau đớn, Ô Nhạc Trừng nhạy bén mà nhận ra nguy hiểm, tay em dùng sức đẩy alpha ra, giày cũng chưa kịp đeo, cứ vậy mà để chân trần chạy ra ngoài.

Em chạy tầng mở cửa, nhưng nhìn thấy người đàn ông đứng ở bên ngoài, em lại sửng sốt.

Tay Nghiêm Trình vẫn ấn chuông cửa chưa rút về, cửa đột nhiên mở ra trước mặt anh, anh ngước mắt nhìn, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Có lẽ là nhóc beta vừa mới tỉnh lại khỏi giấc ngủ, áo ngủ em xốc xếch, đuôi tóc nhếch lên, mặt em cũng không biết vì sao mà hơi ửng hồng, đôi mắt ướt át, đôi môi chúm chím bị em cắn ra một chút dấu vết.

Em để chân trần đạp lên thảm, mu bàn chân cũng hơi hồng, ngón chân mượt mà trắng nõn, mắt cá chân tinh xảo mảnh khảnh, không có chỗ nào là không quyến rũ cả.

Nghiêm Trình ổn định tinh thần, nói: "Anh......"

Anh còn chưa nói hết, Ô Nhạc Trừng nghe thấy tiếng ở đằng sau, theo bản năng mà chạy ra ngoài.

Nhưng bởi vì quá hoảng loạn, hai chân vướng vào nhau, lảo đảo mà nhào qua Nghiêm Trình.

Người đàn ông theo bản năng mà duỗi tay đỡ em, vốn dĩ chỉ là uốn gối khom lưng, nhưng cuối cùng lại cứng đờ mà quỳ gối ở đó.

Anh đỡ eo thiếu niên, hơi ngẩng đầu nhìn em, trầm giọng bổ sung hoàn chỉnh những lời vừa rồi, nói: "Anh...... Muốn thêm liên lạc với em."

"Có thể chứ?"


Là anh sai rồi.

Anh không nên vừa thấy thiếu niên mà bắt nạt em.

Thiếu niên đơn thuần thiện lương, anh ở trên mạng mất nết như vậy, thiếu niên lại cực kì ngoan ngoãn mà kêu anh ơi.

Hoàn cảnh của nhóc beta đáng thương như vậy, người cũng nhỏ xinh, lá gan cũng không lớn, anh lại còn làm chuyện hư đốn như thế.

Lúc phát hiện bị Ô Nhạc Trừng chặn, Nghiêm Trình thật sự rất hoảng.

Đừng nói là quỳ xuống, giờ kêu anh làm cái gì cũng được.

Ô Nhạc Trừng thắc mắc khó hiểu nhìn anh.

Giang Diêm lao xuống dưới, quần áo trên người cũng không kịp sửa sang lại, mặt anh đỏ lên, trong ánh mắt đều là dục vọng, cả người vô cùng chật vật.

Anh vọt tới cửa, thấy bóng người đang quỳ kia, bước chân đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt Giang Diêm mê mang, giọng anh khô khốc, "Anh Nghiêm?"

Ô Nhạc Trừng thấy Giang Diêm đuổi theo ra tới đây, vội vàng trốn ra sau Nghiêm Trình, nhưng người đàn ông vẫn còn quỳ, lùn hơn hẳn cả một khúc, làm nhóc quỷ không có cảm giác an toàn.

Em nhỏ giọng thúc giục: "Anh ơi, anh đứng lên được không ạ?"

Nghiêm Trình: "............"

Nghiêm Trình mặt không đổi sắc mà đứng dậy, cơ thể cao lớn chắn trước người nhóc quỷ, so với Giang Diêm đang chật vật, anh chỉ mặc áo sơ mi quần tây đơn giản nhưng lại lộ ra sự trưởng thành ổn trọng của một người đàn ông.

"Em đang làm gì vậy?"

Nghiêm Trình đánh giá Giang Diêm, ánh mắt mang theo một chút khinh thường và trào phúng, "Tập kích đêm khuya?"

"Nghe nói em tỏ tình bị từ chối nhỉ? Lì lợm la liếm rất vui sao?"

Giang Diêm bị kích lên cơn giận, không nhịn được mà phản kích: "Anh Nghiêm đang nói cái gì vậy?"

"Anh vừa quỳ gối ở đó rất vui sao?"

Nụ cười trên mặt Nghiêm Trình biến mất.



Đêm nay rất hỗn loạn, cuối cùng Ô Nhạc Trừng bị Ôn Thuật ngẫu nhiên đi ngang qua nhặt về nhà.

Người đàn ông kêu bảo vệ đi vào phòng ngủ, cầm chiếc cài áo em đặt ở trên tủ đầu giường ra.

Ngón tay vuốt ve chiếc áo ngủ mỏng manh của thiếu niên, anh cài kim cài áo lên, giọng nói rất trầm thấp, "Ô Ô, em không nghe lời rồi."

Bên trong xe không bật đèn, chỉ có một chút ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Ô Nhạc Trừng bị đánh thức, lại bị hai alpha đánh nhau dọa sợ, hiện tại ngồi trên chiếc ghế thoải mái, em lại có chút mệt nhọc, "Anh ơi, không thể mang kim cài áo đi ngủ được ạ."

Ánh mắt Ôn Thuật dừng ở ngực thiếu niên, nói: "Vậy đổi thành vòng cổ đi."


Mặt nhóc beta quay về phía cửa sổ không nói gì.

Ôn Thuật ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện xe vừa lúc đi ngang qua nhà họ Giang, ánh mắt anh tối tăm, giọng anh lại rất nhẹ nhàng, "Công ty ở bên nước ngoài của nhà họ Giang xảy ra vấn đề, Giang Duật Ngôn sẽ không về được khoảng một thời gian."

"Ô Ô muốn gặp anh ta sao?"

Anh đợi một lúc cũng không nhận được câu trả lời, giơ tay ôm vai Ô Nhạc Trừng lật lại, phát hiện nhóc beta đang nhắm hai mắt ngủ gà ngủ gật.

Anh ngẩn ra, sau đó khóe môi anh cong lên.

Thật đáng yêu.

Anh vuốt ve khuôn mặt của Ô Nhạc Trừng.

Bị tên đàn ông xấu xa bò lên giường bắt nạt còn quan tâm người ta khóc buồn hay không nữa chứ.

Do em ngoan quá nên mới luôn gặp được người xấu.

Ôn Thuật cẩn thận mà điều chỉnh tư thế của em cho thoải mái hơn, nhìn chằm chằm vào em một lát, đeo tai nghe lên.

Anh nhắm hai mắt, lẳng lặng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của thiếu niên qua tai nghe.



Nhà họ Ôn và căn nhà màu trắng của Ô Nhạc Trừng vừa vặn một cái ở phía nam một cái ở phía bắc, lái xe cũng phải tốn cả nửa tiếng mới tới.

Khắc hẳn với bầu không khí quạnh quẽ ở nhà họ Giang, cho dù đang là nửa đêm, nhà họ Ôn vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng cãi cọ ầm ĩ đánh thức Ô Nhạc Trừng, em buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong hoảng hốt em cảm thấy như em đang đi tới trường.

Nếu không tại sao lại có nhiều alpha như vậy chứ.

Lớn tuổi cũng chỉ có 17-18 tuổi, nhỏ tuổi thì chỉ mới cao tới hông các alpha khác, bọn họ đang vây quanh mấy chiếc xe thể thao tùy ý trò chuyện, trông cực kì thanh xuân dào dạt, nhưng lại không bình thường chút nào bởi màn đêm.

Ôn Thuật nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Bọn họ là em trai anh."

Chiếc xe đi qua, các alpha đều không hẹn mà cùng dừng cuộc trò chuyện lại, ngược lại đều nhìn chằm chằm vào bên này, như đang xuyên thấu qua cửa sổ mà bắt giữ bé mèo đang tò mò bên trong xe.

Ô Nhạc Trừng rụt đầu lại, ngơ ngác nói: "Em trai anh nhiều vậy ạ."

Em mới đếm sơ qua mà được hẳn mười mấy người rồi.

"Bọn họ là được mẹ anh nhận nuôi."

Ô Nhạc Trừng quay đầu nhìn anh.

Biểu cảm của Ôn Thuật rất dịu dàng, "Cơ thể của anh không tốt, nhà họ Ôn cần một người thừa kế khoẻ mạnh."

Anh như cảm thấy thiếu niên nghiêm túc nghe anh nói rất ngoan, không kiềm được mà giơ tay sờ cằm em, thò lại gần hạ giọng nói: "Ô Ô phải tránh xa bọn họ một chút."

Sói con trưởng thành từ chém giết ngửi thấy mùi thịt sẽ không ngậm được miệng.

Nhóc Bồ Tát của anh mà bị theo dõi sẽ rất đáng thương.

Nếu anh chết, tài sản mà những người này muốn tranh đoạt cũng không chỉ là nhà họ Ôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận