Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

26: Em ấy rất yêu con.

Ở nhà họ Ôn không có quản gia mang bánh mì và sữa chua tới cho Ô Nhạc Trừng, em rất đói bụng, cẩn thận mà kéo ống tay áo Ôn Thuật, nói: "Anh ơi, em đói bụng ạ."

Em đặt tay lên bụng rồi xoa xoa.

Ôn Thuật hoàn toàn ngẩn ngơ, nhưng lực chú ý lại không kiềm được mà bị tay Ô Nhạc Trừng hấp dẫn, ánh mắt theo bản năng mà nhìn theo.

Năm ngón tay mảnh khảnh trắng hồng hơi mở ra, xương cổ tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên bụng, áo ngủ mặc trên người thiếu niên khiến làn da trắng nõn của em như phát ra một tầng ánh sáng.

Vừa rồi cũng chính là cái tay này vỗ đầu gối anh, thiếu niên ngửa đầu hỏi anh có muốn trái tim em không.

Anh vẫn rất để ý.

Thiếu niên vừa mới tỏ tình với anh sao?

Nhưng tại sao anh vừa đồng ý, Ô Nhạc Trừng lại lộ ra vẻ không vui chứ?

Là đổi ý sao?

Cậu chủ nhà họ Ôn cái gì mà chưa từng gặp qua, nhưng anh lại rất lạ lẫm về mặt tình yêu.

Anh ghét loài người.

Từ lúc loài người sáng tạo ra tình yêu, ở trong mắt anh lại càng thêm buồn cười.

Nhưng bây giờ anh lại muốn hèn mọn mà cầu xin thiếu niên.

Bất kì lời ngon ngọt nào phát ra từ môi thiếu niên đều giống như thuốc độc khiến người nghiện ngập, nếu đối phương thu hồi lại, anh sẽ chết mất.

Anh khát vọng tình yêu của Ô Nhạc Trừng.

Rõ ràng là anh đáng thương hơn chú chim xấu xí kia mà.

"Ô Ô." Thanh niên tuấn tú dịu dàng cầm lấy cái tay đang nắm vạt áo của thiếu niên, đôi mắt hơi rũ xuống, hai mắt anh chỉ còn mỗi bóng hình của Ô Nhạc Trừng, anh nhẹ nhàng nói: "Anh muốn trái tim của em."

Cho anh đi.

Anh sẽ cẩn thận mà nâng niu trong lòng bàn tay, che chở yêu thương nó.

Nhóc Bồ Tát chỉ giơ tay, bụi tình yêu rơi xuống từ tay em cũng làm anh như si như say.

Nhưng đáng tiếc lời cầu xin của anh lại không được đáp lại.

Ô Nhạc Trừng ngây ngốc đối diện với anh, lông mi bất an mà rung động vài cái, em nhỏ giọng nói: "Vậy em không ăn."

Em do dự một lát, lại hỏi: "Anh không cho em ăn cơm, vậy có thể cho em một bộ quần áo được không ạ?"


"Bộ đồ này kì quá."

Thiếu niên nắm vạt áo không ngừng trượt xuống đùi, đuôi mắt rũ xuống, em đáng thương mà ngửa đầu lên, trông có vẻ càng thêm vô tội.

Rõ rành Ôn Thuật không bắt nạt em, nhưng biểu cảm của em lại cực kỳ oan ức.

Alpha khó hiểu.

Nam sinh mới chớm nở tình yêu đều hay thay đổi như vậy sao? Chẳng qua là anh trả lời chậm vài giây trước lời tỏ tình của Ô Nhạc Trừng thôi mà?



Ôn Thuật dẫn Ô Nhạc Trừng đến phòng để đồ, chọn cho em một bộ quần áo.

Sau đó lại dẫn em xuống lầu, vừa quan sát biểu cảm của em, vừa ý đồ giải thích: "Anh tới tìm em là để dẫn em đi ăn cơm."

Nhà họ Ôn rất náo nhiệt, trong phòng ăn ở tầng một, mấy em trai alpha của Ôn Thuật tốp năm tốp ba mà tụ với nhau, Ôn phu nhân ngồi ở vị trí chủ toạ, trên tay bà là một cái ly chân cao, bà đang nhìn rượu vang đỏ trong tay quản gia.

Ô Nhạc Trừng nhìn thấy nhiều người như vậy, đôi mắt em hơi trợn to, bước chân cũng chậm lại.

Em có chút khẩn trương.

Ôn Thuật không đoán được suy nghĩ của Ô Nhạc Trừng, nhưng cũng nhìn ra em đang bất an, anh lên tiếng trấn an em: "Đừng sợ."

"Anh muốn dẫn em gặp mẹ anh."

Ánh mắt anh nhìn Ô Nhạc Trừng dịu dàng đến mức kỳ cục.

Đến nhà người khác làm khách đúng thật là phải chào hỏi với nữ chủ nhân trong nhà, tuy Ô Nhạc Trừng có chút sợ hãi, nhưng em vẫn ngoan ngoãn mà đi theo Ôn Thuật.

Thiếu niên đứng thẳng như một cây trúc, hai cái đùi ngượng ngùng mà khép lại, cặp mắt hạnh tròn xoe lộ ra sự khẩn trương, nhưng em vẫn mỉm cười với Ôn phu nhân, giọng em mềm mại, "Chào phu nhân ạ, con là Ô Nhạc Trừng."

Em cực kì xinh đẹp, ngay cả sợi tóc vểnh lên sau đầu cũng có vẻ rất mềm mại.

Các alpha vốn đang tách ra không biết ngồi lại vào bàn khi nào, không tò mò thì cũng nghiên cứu tìm tòi mà nhìn Ô Nhạc Trừng.

Ôn phu nhân cũng đang đánh giá em, cười nói: "Thật đáng yêu." Bà ra dấu, ý bảo quản gia kéo ghế ra cho em.

Ô Nhạc Trừng ngồi xuống, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn với Ôn phu nhân.

Thập Tam còn nhỏ tuổi, tính cách hoạt bát, nhóc ngồi không được bao lâu, cao giọng hỏi: "Phu nhân, anh ấy là vợ của cậu Ôn sao?"

"Là chủ mẫu tương lai của chúng ta sao?"

Các alpha khác cũng nhìn Ôn phu nhân chờ bà trả lời.


Nhưng Ôn phu nhân còn chưa mở miệng, Ô Nhạc Trừng lại quay đầu nhìn thoáng qua Thập Tam, em nghiêm túc mà phản bác: "Không phải."

Ôn phu nhân ngước mắt nhìn Ôn Thuật.

Ôn Thuật cắt bò bít tết thành những miếng nhỏ, sau đó đẩy đến trước mặt Ô Nhạc Trừng, chỉ nhẹ giọng nói: "Ăn trước đã."

Anh lên tiếng, Thập Tam lập tức im lặng.

Trên bàn ăn, nhà họ Ôn rất coi trọng các lễ nghi trên bàn, không có ai nói chuyện với nhau, ngay cả tiếng dao nĩa va chạm vào đĩa cũng rất ít.

Ô Nhạc Trừng được Ôn Thuật đút, em nhanh chóng ăn no, thái độ của Ôn phu nhân với em cũng rất hiền hoà, làm khẩn trương dưới đáy lòng em giảm bớt không ít.

Phòng ăn được bao bởi cửa kính, vừa vặn đối diện với vườn hoa nhà họ Ôn, trong bóng râm, hai chú chó Doberman to lớn đang nằm ở bên hồ, có vẻ như đang ở ngủ.

Ánh mắt Ô Nhạc Trừng nhìn qua, đôi mắt em hơi sáng lên, em quay đầu hỏi Ôn Thuật, "Anh ơi, em có thể ra ngoài chơi không ạ?"

Ôn Thuật giơ tay nhéo nhẹ mũi em, nói: "Để quản gia dẫn em đi."

Ô Nhạc Trừng đi theo quản gia rời khỏi phòng ăn.

Ôn phu nhân đặt dao nĩa xuống, nhìn thiếu niên đang rời đi, bà hỏi Ôn Thuật: "Thằng bé chính là con trai của Ô Tụng?"

Biểu cảm của Ôn Thuật lạnh nhạt, "Không là con trai của ai cả, em ấy chính là Ô Nhạc Trừng."

"Ngoại hình cũng rất xinh đẹp."

Tuy Ô Tụng đã từng đưa em đến ở nhà họ Ôn, nhưng Ôn phu nhân đã sớm quên đối phương trông như thế nào.

Bà nhún vai, "Trông thằng bé cũng không giống như thích con."

Ôn Thuật nhíu mày, phản bác: "Em ấy vừa tỏ tình với con xong, giờ chỉ đang thẹn thùng thôi."

Ôn phu nhân nghi ngờ, "Thật sao?" Sao bà không nhìn ra nhỉ?

"Đương nhiên là thật."

Ôn Thuật hơi rũ mắt, hiếm khi nở một nụ cười chân thành tha thiết, anh cực kì chắc chắn mà nói: "Em ấy rất yêu con."



Ô Nhạc Trừng ngồi cách chó Doberman mấy mét, trong tay là đĩa bay mà quản gia vừa đưa cho em.

Hai chú chó nhạy bén mà nhận thấy có người đang đến gần, mở to mắt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Ô Nhạc Trừng.


Ô Nhạc Trừng mỉm cười xán lạn, em nhỏ giọng hô: "Chó lớn ơi, lại đây nào."

Em chọn một chiếc đĩa bay có màu sắc sáng ngời, quơ quơ với chó lớn, khóe môi em cong lên, mắt hạnh cũng cong cong vui vẻ.

Hai chú chó nhếch tai lên, cái đuôi cũng lắc lắc.

Ô Nhạc Trừng ném đĩa bay sang, nhìn chúng nó nhảy lên ngậm được đĩa bay, em cười hì hì: "Chó lớn giỏi quá!"

Hai chú chó tranh nhau cắn rách đĩa bay một phen, cuối cùng, con chiến thắng phe phẩy cái đuôi chạy tới gần Ô Nhạc Trừng, nó nằm xuống đặt đĩa bay lên cỏ, dùng đầu cọ cọ vào chân thiếu niên.

Nhóc quỷ cũng cũng không sợ chó lớn hung dữ, em dùng tay ôm cổ nó, đôi mắt lấp lánh, "Cậu ngoan quá."

Chó lớn gâu gâu hai tiếng.

Da thịt quá mức trắng nõn của thiếu niên như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, em ngồi quỳ trên cỏ, chó Doberman to lớn hung dữ thành thật mà tựa lên đùi em, cái tai bị nắm lấy xoa xoa.

Chó dữ to lớn dưới tay em lại rất ngoan ngoãn.

Một con khác cũng thò qua, ý đồ lại gần thiếu niên, cẩn thận mà đặt móng vuốt lên chân em.

Trong phòng ăn, Ôn phu nhân và Ôn Thuật đã sớm rời đi, đám Thập Tam cũng không rời đi, mà là nhìn qua lớp cửa kính, nhìn chó Dobermann đang chơi cùng Ô Nhạc Trừng ở ngoài vườn, suy nghĩ dần bay xa.

Thập Tam còn nhỏ tuổi, đứng gần cửa kính, đôi mắt mở rất to, lẩm bẩm nói: "Anh dâu cũng thật xinh đẹp."

Chỉ khi Ôn Thuật không ở đây, nhóc mới dám kêu Ô Nhạc Trừng là anh dâu.

Tuổi của nhóc còn nhỏ, chỉ đơn thuần mà cảm thấy Ô Nhạc Trừng rất đẹp, muốn em trở thành chủ mẫu tương lai của bọn họ.

Nhưng ánh mắt của mấy alpha đã trưởng thành lại không trong sạch như vậy.

Chủ mẫu tương lai của bọn họ là một beta cực kì xinh đẹp, có chút nhát gan sợ người lạ, nhưng lại rất ngoan, lúc Ôn Thuật lau nước sốt bên miệng cho em, em sẽ mỉm cười ngọt ngào với anh.

Ôn Thuật tối tăm máu lạnh, tàn nhẫn độc ác.

Nhưng vợ anh lại là một người dịu dàng thiện lương.

Thiếu niên thậm chí còn không đành lòng vắng vẻ cả một chú chó, em ôm cổ một con, một tay khác lại sờ đầu một con khác đang giả bộ đáng thương bên chân em.

Ngón tay em sờ mũi chó lớn, sau đó tò mò mà kiểm tra hàm răng sắc bén của nó.

Nhóc beta mở to cặp mắt hạnh, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn khẩu hình lúc đóng lúc mở của em, có vẻ như em đang khen ngợi nó.

Con chó này chỉ là có hàm răng sắc thôi, vậy mà còn được khen ngợi.

Nó dựa vào cái gì chứ?

Có alpha không kiềm được mà liếm môi một chút, nhỏ giọng nỉ non, "Hàm răng của anh cũng khá đẹp."

"Thật ra em cũng biết chơi đĩa bay."

"Hai con chó kia là ai nuôi vậy? Mau tiễn chúng nó đi đi."

"Ngày nào anh cũng ngủ ở bên hồ, hôm nay lại bị hai con chó đoạt mất, thật đáng ghét!"


"Trái tim cũng nhóc chủ mẫu cũng mềm thật đó, sau này em mà bị thương có thể đi tìm nhóc ấy băng bó không nhỉ?"

Cảm giác em sẽ là người đau lòng bọn họ.



Nhà họ Ôn khác hẳn các gia tộc khác, sản nghiệp của bọn họ cũng không ở ngoài sáng nhiều lắm, cho nên cũng không giao tiếp chặt chẽ với các gia tộc khác.

Ban đêm, nhà họ Ôn rất náo nhiệt, nhưng cũng không hoan nghênh người ngoài đến chút nào.

Sở Lệ tốn một phen sức lực mới được ngồi lên xe mẹ anh đến cổng biệt thự nhà họ Ôn.

Anh dựa vào ghế, khuôn mặt tối sầm lại, ánh mắt nhìn vào nhà họ Ôn hung ác đến mức như muốn nhào qua xé xuống một miếng thịt.

Sở phu nhân liếc anh một cái, hỏi: "Con làm biểu cảm gì vậy?"

Sở Lệ không nói chuyện, hàng lông mày bực bội mà nhíu lại.

Ban ngày anh có đến nhà tìm Ô Nhạc Trừng nhưng không thấy ai cả, nóng lòng cả ngày cuối cùng mới biết rằng em đã bị Ôn Thuật mang đi.

Anh chỉ nằm viện mấy ngày mà thôi, cũng không biết nhóc bánh kem của anh bị bao nhiêu tên đàn ông mơ ước nữa.

"Nghiêm Trình và Giang Diêm đánh nhau vào bệnh viện, con biết không?"

Sở Lệ ừ một tiếng.

Sở phu nhân thắc mắc, "Bọn họ có mâu thuẫn gì sao?"

Hai người kém tuổi, hơn nữa Nghiêm Trình cũng không giống như là người thích tự mình ra tay.

Sở Lệ bĩu môi, có lệ nói: "Thời tiết nóng nực, chắc lửa quá lớn." Anh nói, dừng một chút, giọng điệu có chút kì quái, "Gần đây anh Nghiêm cũng hơi bốc lửa."

"Đêm hôm khuya khoắt còn la cà ở bên ngoài."

Sợ là chạy cả một đêm, sáng sớm đã canh giữ trước nhà Ô Nhạc Trừng.

Nhắc tới cái này, cơn giận của anh lại dâng lên, hận đến mức ngứa răng.

Mệt anh còn coi Nghiêm Trình là người tốt, không có việc gì là nhắc tới Ô Nhạc Trừng trước mặt Nghiêm Trình, nghe anh khen nhóc beta đáng yêu mà vui thầm trong lòng.

Không ngờ lại khiến em bị theo dõi.

Anh nằm viện không ra ngoài được chắc chắn là có Nghiêm Trình ngáng chân.

"Mẹ, ngày nào đó mẹ tặng cho ảnh chút thuốc đi, con cảm thấy ảnh có bệnh phải trị."

Sở phu nhân nhíu mày, "Đừng nói bừa, anh họ con có bệnh gì chứ?"

"Bệnh thích đoạt vợ của người khác!"

Còn là đoạt của em họ nữa chứ.

Thật không biết xấu hổ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận