Cả đám tám người cứ trơ mắt nhìn hai người kia chạy vút, chỉ còn lại một làn bụi trắng tinh khiến họ không nói lên lời.
- Tử Dương....cậu ấy chịu lộ mặt???
- Mà sao lại là Tử Du?
- Lấy tên em gái cậu ấy à?
- Ôi trời ơi.....
- Rốt cuộc là thế nào???
Cả lũ cùng chung một suy nghĩ, cùng chung một thắc mắc chẳng ra đâu vào với đâu.
- Haizzz - Tiêu Thiên Phong làm một hơi rõ dài chán nản - Tử Dương là vị hôn thê của Tiểu Quỷ.
Lời vừa phát ra, cậu không ngờ rằng nó có sức ảnh hưởng đến hòa bình thế giới thế nào. À vâng, cả lũ lại hét banh trời, những người xung quanh vì quá choáng phải đưa vào bệnh viện gấp, và e rằng các bệnh viện ở Pháp sẽ phải chịu "quá tải".
- Nhanh!!! Nhanh theo dõi nhanh!!!! - Lục Vân Anh la lên và kéo cả lũ chạy theo hai con người kia. Trời ạ, bó tay với mấy người này, để họ riêng tư tý coi, không thì lát nữa anh Tử Dương cho mấy người một trận ra hồn đấy!!!!! =_=''
------------------------
------------------------------------
À, nếu nói về hai nhân vật chính của chúng ta thì đã yên vị trong nhà hát cùng với lũ "gián điệp" che mũ đen lụp xụp ngay đằng sau.
Tiếng nhạc du dương vang khắp căn phòng, bản giao hưởng này êm tai đến mức nàng Tiêu Thiên Thiên đã ngủ gật từ lúc nào. Hàn Tử Dương khẽ cười, cậu để đầu cô nghiêng về phía vai mình luôn, cô thì tưởng cái gối mềm mềm thế nên là......ngủ ngon lành như chó con (hehe).
- Wòa!!! - Cả đám đằng sau khẽ trầm trồ.
- Chụp...chụp nhanh!!! - Minh Hạo Thần kéo kéo Trung Cảnh.
- Tớ biết rồi!
Tách! Bắt đầu một bức ảnh lưu giữ kỷ niệm, Cả đám tiểu quỷ nhìn nhau cười gian rồi mắt lóe sáng nhìn cặp đôi đằng trước. Trò này vui đây.
Kết thúc bản nhạc nhưng không thấy dấu hiệu Tiêu Thiên Thiên tỉnh dậy, Hàn Tử Dương khẽ cười thầm, cậu nhẹ nhàng bế cô ra khỏi nhà hát mặc cho bao nhiêu người đang nhìn cả hai đầy bất ngờ.
- Chụp tiếp đi!! - Lục Vân Anh dùng những cái móng tay dài ngoằng "hành hạ" cả cánh tay của Tiêu Thiên Phong.
- Á đau! Tớ không phải Trung Cảnh!!
Tách! - Lại thêm một bức hình "bá đạo" nữa.
------------
Hàn Tử Dương đặt cô nằm lên cái ghế đá trong công viên gần đấy, cậu ngồi xuống và để đầu cô nằm lên đùi mình.
- Ưm..ưm....
Tiêu Thiên Thiên khẽ cựa người, nhưng cô không tỉnh dậy mà là xoay người về phía cậu làm Hàn Tử Dương có chút giật mình. Cô phả từng hơi nóng vào người cậu, đôi mắt lim dim phía trong dải mi cong vút, đôi môi nho nhỏ chốc chốc lại nhăn vào một chút. Bất giác Tử Dương đưa tay chạm nhẹ vào má cô, và từ từ cúi xuống.
- Woa!!!!! Ngủ ngon dzữ!!!
Bất ngờ Tiêu Thiên Thiên ngồi phắt dậy, vươn vai một cái đến kêu cột sống làm cậu suýt té nào.
- Oái!! Tử Du!!! - Và sau cái "tư thế" kì cục đó là cái gương mặt với biểu hiện há hốc mồm khi nhìn lại đằng sau.
- Cậu dậy rồi à? - Cậu khẽ cười, nhưng trong đầu cậu đang nguyền rủa con bé tác giả liên hồi a! Hix....ta đâu có tội tình chi.....
- Tớ...tớ xin lỗi.....Lại ngủ giữa chừng.....- Cô gãi đầu xấu hổ, ax, sao cô có thế bất cẩn thế chứ???
- À...không sao..- Hàn Tử Dương mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Tiêu Thiên Thiên làm cô bất giác đỏ bừng mặt. Khoan...cô bỗng giật người.
"Bàn tay này....chẳng phải là......."
Tiêu Thiên Thiên ngẩng mặt lên, nụ cười ấm áp kia khiến cô chỉ nghĩ đến một người.
- Tử....Tử Dương.....
- Hả???
Cô bỗng nhiên buột miệng và hiện ngay trước mặt cô là gương mặt kinh ngạc của Tử Du.
- À..à....không...không có gì..... - Tiêu Thiên Thiên cười cười cho qua chuyện nhưng cái mặt cô đang hoảng chưa từng thấy - Cũng...cũng muộn rồi....Tớ....tớ về trước..... - Nói xong co giò phóng thẳng, để cho Hàn Tử Dương đứng ngây ngốc ra một chỗ. Cậu ngồi phịch xuống, cúi đầu, hai tay vò tóc liên hồi.
- Cô ấy...nhớ đến mình??? Dễ thương quá....
Và đâu đó tiếng kêu tách tách từ chiếc máy ảnh vang lên.