- Ôi trời ơi......nếu cậu ấy biết Tử Dương là con gái thì...thì...thì chắc cậu ấy....sẽ nghĩ mình là đồng tính mất!!!! AAAA....rõ ràng mình không có thế!!!!!!
À vâng, nếu đi vào một công viên cách công viên ở chap 15 vừa rồi không xa, chúng ta sẽ bắt gặp ngay một cô gái mặc đồ đen xì từ trên xuống dưới đang ngồi không ngừng tự kỉ với bản thân.
Tiêu Thiên Thiên ôm bộ mặt đang đỏ lừ của mình lên, sao cô lại nghĩ Tử Dương và Tử Du là một như vậy chứ???
- Này....này....chị ơi...chị có sao không??
Một giọng nói dễ thương trong trẻo vang lên. Cô ngẩng mặt, là một cô bé tầm mười bốn tuổi, gương mặt bầu bầu dễ mến, đôi mắt xanh lung linh cùng mái tóc ngắn màu lam. Khoan....gương mặt này.....sao Tiêu Thiên Thiên cảm giác quen quá???
- À..à...chị không sao? Chị có quen em à?
- Hihi, có một chút. - Cô bé cười bí ẩn - Chị là Tiêu Thiên Thiên đúng không?
- Ừm...đúng rồi. - Cô gật đầu, nghĩ thầm "Ai đây nhỉ? Sao lại biết mình??"
- Moa...Chị đúng là Tiểu Thiên rồi!!!!!!! - Bỗng cô bé nhào đến ôm chầm lấy cô làm cô ngớ mặt ra. Cái cái cái cái cái cái....CÁI GÌ VẬY TRỜI????
- Em...em....Khoan đã!!! Chị có quen em sao??? - Tiêu Thiên Thiên vội tách cô bé ra khỏi người, lắp ba lắp bắp. À vâng, cô nhóc tinh nghịch này rất biết cách lấy lòng người khác, trưng ra bộ mặt dễ thương chưa từng thấy.
- Hix...mới có chín năm mà chị đã quên em rồi sao????
"Coi bộ....mình gặp phiền toái rồi..." Cô cười méo miệng.
-Thì....em...em tên gì?
- Dạ! Em là Hàn Tử Du, hồi đó chị hay gọi em là Tiểu Du đó ạ!
- Ừ, Tử Du em.....ế...khoan đã!!!! Em...Em...tên...TỬ DU?????
- Vâng ạ! Hai em có học cùng với chị đó, hai em tên Tử Dương ạ.
Cô bé lễ phép nói. Và cú sốc cũ chưa tan, cú sốc mới lại đến. Tiêu Thiên Thiên đứng đực ra đó, và....đơ. Giờ cô mới biết Hàn Tử Dương có em gái, mà sao cô em này lại trùng tên với "Tử Du nam"??? Mà ở gần Tử Du thì cô lại thấy hình bóng Tử Dương,....ặc ặc...chẳng hiểu cái gì hết ( Đến Thần Chém còn chẳng hiểu cái gì đây này =_='' ).
- Hey....Tiểu...Tiểu Thiên!!!!
Lại tiếng gọi í ới đằng sau làm cô đứng khựng lại.
- Vân Anh? Anh hai? Sao hai người lại ở đây???
- À....tự nhiên thấy cậu biến mất...ủa?? Tiểu Du? Sao em lại ở đây??? - Lục Vân Anh ngạc nhiên nhìn cô bé có mái tóc màu lam đang đứng đằng sau.
- hế nhô anh chị, lâu rồi không gặp! - Tử Du cười tít, và ngay sau đó con bé kéo cả hai ra một góc. Ngay lập tức hiện lên ngay một gương mặt siêu "quỷ".
- Anh Phong, chị Anh, chuyện này là sao hả??
- Sao?? - Ngu mặt.
- Chị Thiên chẳng nhớ gì em và hai?
- Hờ.... - Lục Vân Anh và Tiêu Thiên Phong thở dài nhìn nhau rồi cười méo mó, con nhóc này, có thật nó mới có mười bốn tuổi không đấy? Cách hỏi này chẳng khác nào bà cụ non.
- Như vầy nè....bla bla bla.... - Tiêu Thiên Phong nói một cách ngắn gọn nhất, xúc tích nhất mọi chuyện. À vâng, sau khi nghe xong cô bé Hàn Tử Du ngây mặt ra, và......
- CÁI GÌ???? CHỊU BỎ CÁI TỔ QUẠ ĐÓ RA??????
Lại là tiếng hét long trời nổ đất, chim sa cá ngợp, Tiêu Thiên Thiên nhíu mày "Tổ quạ???"
- Ế ế...be bé cái miệng dùm!!! - Lục Vân Anh hoảng hốt vội bịt miệng cô nhóc loa phát thanh này.
- Nhớ chưa, đừng có để lộ bí mật đó ra, không thì em biết rồi đấy! - Tiêu Thiên Phong làm mặt quỷ đe dọa.
- Ưm ưm....(gật đầu)- Nuốt nước bọt.
Lục Vân Anh bỏ tay ra, cả ba người hai mười sáu một mười bốn cùng nhau thở dài chán nản, lại nhìn sang Tiêu Thiên Thiên.
- Anh ấy không chịu nói à?
- Ừ, tụi anh cũng có biết làm thế nào đâu.
Và ngay sau đó, một nụ cười gian trá hiện trên gương mặt của một tiểu quỷ, cô nhóc lập tức chạy ra kéo Tiêu Thiên Thiên.
- Em muốn đi shopping với chị!
- Hả??? Nhưng mà.... - Cô liếc qua chỗ anh hai, nhưng cậu lại gật đầu với ý không sao hết.
- Chị...chị...chị ghét Tiểu Du sao?? - Diễn là nghề của nàng rồi =_=. Dĩ nhiên Tiêu Thiên Thiên làm gì có đủ bản lĩnh mà cưỡng lại được, thế là phải đi cùng cô nhóc quỷ quái này. Đằng sau, Tiêu Thiên Phong và Lục Vân Anh đen xì mặt.
- Con bé này....chắc lại......
---------------------
-------------------------------
Tiêu Thiên Thiên xách đống đồ về đến khách sạn là vừa đúng hai mươi mốt giờ. Trời ơi, sao Hàn Tử Dương lại có cô em năng động hoàn toàn ngược lại tính cách tảng băng di động vậy nè trời? Họ có thật là cùng một mẹ không đó???
Rào rào rào....
Tiếng nước xối xả trong nhà tắm, khỏi nói cũng biết là cô bạn cùng phòng với cô đang trong đó. Và lúc này tự nhiên cô lại nhớ ra lời nói của Hàn Tử Du trong lúc ở shop.
"Sao cơ? Tắm??"
'Vâng, lúc mà hai đang tắm ấy, chị cứ thế mà cầm sữa tắm này đi vào"
"Nhỡ cậu ấy giận vì chị bất ngờ đi vào thì sao??"
''Lo gì, cùng là con gái mà, với lại hai thích loại sữa tắm này lắm, chắc chắn hai không giận chị đâu!"
''Nhưng mà....đây là sữa tắm của nam mà???"
"Không sao đâu, em đảm bảo đó! Thậm chí chị sẽ có một bất ngờ đấy!"
- Bất ngờ mà Tiểu Du nói là gì nhỉ??? - Tiêu Thiên Thiên đưa lọ sữa tắm lên cao, xoay xoay vài cái, và cái bệnh tò mò của cô lại lên tới đỉnh điểm. Vâng, cô liền bước xuống giường, cầm lọ sữa tắm và đi đến nơi đang xả nước ào ào kia.
Cạch! - Tiếng cửa mở.
- Tử Dương, hôm nay tớ mới gặp em gái cậu. Cô bé nói cậu thích.........
Chưa nói hết câu, cô liền im bặt và đứng hình tại chỗ.
Lớp hơi khí màu trắng mờ mờ ảo ảo, nhưng mắt Tiêu Thiên Thiên không hề có vấn đề, cô không có cận hay viễn. Cái cần thấy thì không thấy, cái không cần thấy thì lại thấy, và đặc biệt cái chính là cô đang thấy mớ tóc vàng kim ở bồn rửa tay.
- Đây...đây...là....sữa tắm...của cậu... - Cô lắp bắp, tự nhiên cơ thể cử động theo mà chẳng hiểu đang nói cái gì.
- Cảm....cảm ơn.... - Hàn Tử Dương cũng đưa tay ra đón, nhưng cả người cậu hiện giờ đang cứng đờ như khúc gỗ.
- Tử...Tử Dương...tớ...tớ ra ngoài.....
- Ừ...ừ....
cạch. - lần này là tiếng đóng cửa.
Tiêu Thiên Thiên quỳ sụp xuống, ôm cái mặt đỏ lừ lừ của mình, cúi gục xuống.
"Sao...sao Tử Du....à không...Tử Dương......trời ơi....chuyện gì thế này?????"
Phải chăng, đây chính là "bất ngờ" mà Tiểu Du đã đề cập đến với cô??