Thoáng chốc đã đến tiệc party vào buổi tối. Đúng bảy giờ, đại sảnh của trụ sở chính hai tập đoàn đã xuất hiện vô số những người trong giới thượng lưu.
- Móe, sao có cả ba mẹ tớ vậy?? - Cả đám Special xôn xao.
- Trời ơi, ngay cả gia tộc Sawaki nữa.
- Ê ê, kia là nhóm nhạc Nam nhi mới nổi đúng không?
- Đập chai thấy mồ!!!!!
Cả đám đứng trên tầng nhốn nháo như mấy con vịt choi choi. Nói vậy chứ cả đám cũng đẹp không kém. Con trai thì mặc vest (đen , trắng, xám có đủ), nữ vận đầm dạ tiệc không quá ngắn cũng không quá dài, trang điểm dù hơi nhẹ cũng ngất ngây lòng người. À nhưng mà.....
- Tiểu Dương!!!! - Lục Vân Anh kéo kéo tay áo Hàn Tử Dương - Tiểu Thiên đâu rồi???
Và cô nàng nhận lại là một quả bơ rõ ngon lành.
- Tên kia!!!! Khinh nhau hả??? - Cô nàng nổi quạu.
- Thôi mà Tiểu Anh, bình tĩnh đi. - Tiêu Thiên Phong cười cười, đi đến trấn an cô hổ cái.
- Cậu đó, khôn hồn thì im ngay!!! - Lục Vân Anh trừng mắt. Người đối diện thấy vậy thì nở nụ cười nham hiểm, quay mặt đi vừa vặn hai giây rồi quay lại, xung quanh toàn là tia sáng lấp lánh.
- Nya
Cả đám Special hiện lên vài vạch đen, tên này....tên này......quá nham hiểm......
- Cậu...cậu.....im....ngay...... - Nhỏ tái mét mặt, cả cơ thể run lên bần bật.
- Nya
~ Nya
~~ - Giọng càng lúc càng dễ thương. Lục Vân Anh cứng đơ, và ......
Bốp!!!
Tiêu Thiên Phong ăn trọn cú đấm của nhỏ.
- Xì, đừng tưởng bản tiểu thư không kiềm chế được nhá!
Cả đám toát mồ hôi. Cặp này đúng là làm họ phát hoảng.
Vừa đúng lúc, cánh cửa phòng trang điểm mở ra, cả bọn ngoác miệng ra nhìn. Mỹ nhân!!! Mỹ nhân tái thế!!!!! Người trước mắt là một cô gái xinh đẹp đến mê hồn, trên người mặc bộ đầm trắng có sóng lượn, phía trên đầu tóc uốn nhẹ xõa hai bên, cài thêm một đóa bách hợp (hoa giả ấy mừ) càng tôn lên vẻ đẹp mỹ kiều của cô.
- Nhìn cái gì thế? - Tiêu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn mấy con ếch đang mắt tròn vo trước mắt.
- Cậu...cậu...là Tiểu Thiên??
- Này này, học với nhau lâu như thế mà dễ quên người ta vậy hả??
Cả đám ngã ngửa. Trời ơi....tan nát trái tim bé nhỏ....
Riêng còn Hàn Tử Dương thì thẫn thờ từ nãy giờ, tim cậu nhảy nhót không ngừng khi Tiêu Thiên Thiên vừa bước ra.
- Quý ông, quý bà, rất cảm ơn tất cả đã đến tham dự buổi party nhỏ này (nhỏ thì ta đâm đầu xuống cống). Hôm nay chính là ngày sát nhập hai tập đoàn Tiêu gia và Hàn gia, chúng tôi sẽ lấy tên tập đoàn DT, rất mong được sự ủng hộ.
Tiếng nói lóe chóe của hai ông bố già dưới loa phát thanh khiến cả bọn thu hút, cùng kéo nhau đi xuống sảnh chính.
Bốp bốp bốp!
Cùng lúc tiếng vỗ tay vang dội lên như thác nước.
- À sẵn tiện ngày vui hôm nay...- Liếc qua ai kia - Chúng tôi xin nói thêm, hai đứa con của chúng tôi chính thức đính ước trong ngày hôm nay. Ê ê hai đứa, mau lên đây, đứng đó làm cái gì?
Bốp bốp bốp!!!
- Chúc mừng, chúc mừng!!!! - Tiếng vỗ tay cùng tiếng nói vang lên cùng lúc. Tiêu Thiên Thiên còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì một bàn tay đã kéo cô lên sảnh chính.
- Ồ.... - Vừa được chiêm ngưỡng "nhan sắc" của Hàn đại thiếu gia và Tiêu nhị tiểu thư, ai nấy cũng ngạc nhiên rồi tán thưởng - Quả là trai tài gái sắc, hai chủ tịch thật có phúc.
- Hihi, có gì đâu, có gì đâu. - Cả hai ông bố phổng mũi tí tởn làm cô nàng tự nhiên cảm thấy xấu hổ thay cho bố mình.
- Được rồi, mọi người mau nhập tiệc đi! Hôm nay ăn uống thật no say!! - Chủ tịch Hàn liền hào hứng hô lên, tất cả mọi người cũng cùng nhau tản ra hòa nhập vào buổi party.
Bắt đầu cùng hòa vào buổi party, ai nấy cũng đến chúc rượu với Tiêu Thiên Thiên. Thế nhưng cô đâu có uống được rượu, toàn là Hàn Tử Dương thay cô uống sạch.
- Này, hai người kia, phải chia vui với bạn bè chứ! - Cả đám Special đi đến, ai nấy cũng cười rất chi là nham hiểm. Bỗng nhiên, Tiêu Thiên Thiên có cảm giác nguy hiểm đến gần.
-----------------------------------
- Này...tớ vẫn còn uống được nữa......nhá.......không thua được......hấc....hấc....
Cô cay cú nhìn Hàn Tử Dương say khướt được mình "vác" vào phòng. Trong đầu không ngừng nguyền rủa đám bạn, chuốc say cậu rồi bắt cô mang cậu về, trong khi cô là con gái chân yếu tay mềm (chị mà yếu thì trên thế giới này có ai khỏe??? =.=), không hiểu trong đầu họ có cái quái gì nữa.
- Nằm đấy đi, tớ kêu người nấu cho canh giải rượu, cấm nhúc nhích đấy! - Vừa "ném" cậu lên giường, Tiêu Thiên Thiên tính bài chuồn thì bỗng một bàn tay kéo cô lại làm cô mất đà ngã luôn lên giường, và tình trạng là đang nằm trên tên đang say đứ say đừ. Tiêu Thiên Thiên hoảng hốt, mặt đỏ lừ, vội vàng định ngồi dậy thì bàn tay kia lại siết chặt cô lại.
- Tử...Tử Dương.....
- Thiên Thiên.....tớ yêu cậu....à không, anh yêu em.....
1s...
2s...
3s...
Tiêu Thiên Thiên đần mặt ra. Hàn Tử Dương....cậu ấy.....thay đổi cách xưng hô....
- Cậu say quá rồi...mau...mau thả tớ ra.... - Cô đỏ bừng mặt, cố gắng giãy dụa, tuy nhiên lại càng siết chặt.
- Anh không say. Nói đi, nói em yêu anh đi....
- Ơ.....
Ngay lập tức, Hàn Tử Dương xoay người đè cô xuống giường, cười đểu.
- Mau nói đi, không là anh "ăn" em đấy.
Trong tình trạng này, Tiêu Thiên Thiên đã hiểu vì sao đám bạn lại đi chuốc say Hàn Tử Dương. Được, được lắm....Mấy cậu cứ chờ đấy....
- Em có nói không??
Nghe giọng nói Hàn Tử Dương, cô đỏ mặt, quay đi, ấp a ấp úng.
- Tớ....à...Em.....em...yêu.....anh......
Nhìn cử chỉ vô cùng đáng yêu, Hàn Tử Dương hơi sững lại, ngay lập tức không kìm được cúi xuống hôn lấy bờ môi nhỏ nhắn kia. Tiêu Thiên Thiên có chút bất ngờ nhưng cũng vụng về đáp trả lại. Tay cậu nhẹ nhàng luồn vào trong váy cô, xoa nhẹ cặp đùi thon mịn làm cô hơi giật mình, vội đẩy Hàn Tử Dương ra.
- Không được!
- Tại sao?
- Chúng ta...chúng ta chỉ mới là học sinh cấp ba, không thể......
Cậu khẽ cười, thì ra cô lo lắng đến vấn đề này sao, thật là...đáng yêu chết đi được. Cậu nằm xuống, kéo Tiêu Thiên Thiên vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô, dịu dàng nói.
- Thôi được rồi, hôm nay tạm tha cho em, nhưng không có lần sau đâu.
- ...... Xấu xa......
Ngoài cánh cửa, cả đám Special mỗi người một vẻ nhưng cùng chung suy nghĩ "Hai người này thật trong sáng quá....Mất công tụi này thật...haizzz"