Tớ Đẹp Tớ Có Quyền

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Hàn Tử Dương thấy đầu đau ê ẩm và vô cùng choáng váng. Nhìn sang bên cạnh thấy Tiêu Thiên Thiên đang ngủ ngon lành, cậu bỗng cảm thấy thật yên bình, đưa tay vuốt nhẹ vào mặt cô, cúi xuống, hôn lên bờ môi như cánh anh đào kia, thì thầm.
- Chào buổi sáng, vợ yêu.
"Đời không phải màu hồng", thực tế đã chứng minh điều này roài nha! Trong tiểu thuyết, cô gái sẽ tỉnh dậy ngay và ngượng ngùng nhìn người mình yêu. À nhưng, trong trường hợp này thì Tiêu Thiên Thiên tưởng tên điên nào làm phiền mình lúc ngủ, liền dơ chưởng đá tung một nhát rõ đau làm Hàn Tử Dương mất đà ngã luôn xuống đất, còn cô thì lại vùi đầu trong chăn tiếp tục chìm đắm vào giấc mộng đẹp huy hoàng của mình.
Hàn Tử Dương lồm cồm bò dậy, trên đầu giăng đầy hắc tuyến, mặt đen thui như hòn than, xung quanh sặc mùi thuốc súng. Xem ra cậu không dạy dỗ cô vợ này thì cuộc đời cậu làm gì còn được sáng lạn về sau nữa.
----- Tại phòng ăn------
Lục Vân Anh nhai nhóp nhép miếng thịt bò, tu xong cốc nước rồi hỏi.
- Ủa? Tiểu Thiên và Tiểu Dương vẫn ngủ à?
Cả đám nhìn nhau cười khổ, Mạc Nhất Trung ngáp ngắn ngáp dài.
- Tớ đếm từ một đến ba, mấy cậu nhớ che tai thật chặt nhé. Một, hai......ba!
Ầm ầm ầm ruỳnh ruỳnh bốp bốp binh binh huỵch huỵch
- AAAAAAAAAA!!!!
Cảnh này thật sự rất quen thuộc a! Anh em nhà Sawaki cũng được "người yêu" cảnh cáo nên chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể đã tiếp xúc nhiều lần. Và tất cả lại cười nói vui vẻ rồi tiếp tục bữa sáng như thế giới vẫn hòa bình lắm ấy (vô tâm!!!!). Quả nhiên, đúng năm phút sau, hai con người quen thuộc đã xuống đến phòng ăn. Đi trước là Hàn Tử Dương vẫn đẹp trai ngời ngời như thường, gương mặt tươi tỉnh, vô cùng bình thản, đằng sau là nhị tiểu thư Tiêu Thiên Thiên, mặt đang hiện rõ hai chữ "tức điên" và không ngừng lừ mắt ra người đằng trước.
- Wow, sao tớ thấy quen quen nhỉ? - Bách Tuyết Nghiên cười châm chọc.
- Ừ, quen thật.
- Đâu, quá quen ấy chứ.
Và cả đám Special hùa theo làm cho cô nàng tức đến trào máu, xung quanh bốc lửa ngùn ngụt nhìn đám bạn "đểu cảng", tay bẻ răng rắc.
- Mấy cậu muốn chết hay chán sống? Hả?!
"Đây là kiểu lựa chọn gì hả trời?" - Cả đám toát mồ hôi.
- Thiên Thiên, em mau ngồi xuống ăn sáng đi. - Hàn Tử Dương cất giọng phá ngang, Tiêu Thiên Thiên lập tức giật tóe "Sao...sao lại đúng lúc này???"
Lục Vân Anh lập tức kéo cả bọn vào một góc, chụm đầu vào.
- Hình như...có cái gì đó không bình thường thì phải.
- Ừ, tớ thấy thế. - Trịnh Mai Lan gật đầu.
- Em cũng thấy lạ lắm nha. - Nahi và Tiểu Du cùng lúc đồng thanh.
- Hình như đúng là "có chuyện" vào tối qua hay sao ấy. - Kuruo đưa tay chống lên cằm.
- Cậu ấy gọi Thiên Thiên là "em" thì phải. - Minh Hạo Thần và Mộc Lý Nam cười gian xảo.
- Chuẩn rồi - Trung Cảnh đưa ngón trỏ ra ám hiệu.
- Chà chà.....- Bách Tuyết Nghiên gật gù.
Cả đám mắt lóe sáng hiện lên rõ hai chữ "nham hiểm" to đùng hướng về hai người còn lại đang ngồi trên bàn ăn, cười đắc ý.
"Hay rồi đây"
Tiêu Thiên Thiên đang gặm cái đùi gà vàng ươm, vừa nhìn lên thấy những ánh mắt như muốn "ăn tươi nuốt sống" thì trên trán hiện rõ ba vạch đen
"Sao mình ngửi đâu mùi nguy hiểm vậy?"
Hàn Tử Dương nhếch môi cười khẩy như ám chỉ "Khôn hồn thì đừng mơ bày trò"
Special: *chấm nước mắt* Hix, chẳng lẽ họ coi mình là người dưng??
----------------
Sau khi dùng xong bữa sáng, nhóm mười ba người cùng đến sảnh chính, à à, có vài người thất thiểu như bại trận. Vừa ra đến nơi thì đập vào mắt cả bọn là hai ông bố quái đản của Hàn đại thiếu gia và Tiêu nhị tiểu thư. Nhưng mà hình như không chỉ hai, là ba chứ! Một cậu trai ngồi ngay cạnh chủ tịch Tiêu, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, bộ đồ cực "ngầu", dù dáng người mảnh khảnh như thư sinh nhưng vẫn toát lên vẻ siêu cool khiến hàng loạt cô gái mê mẩn nha.
- Moa, cưng ơi cưng à, nhớ cưng quá!!!! - Vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Thiên, cậu liền nhào ra ôm chầm lấy cô.
Cả đám Special há hốc mồm, vội vàng nhìn sang Hàn Tử Dương, và ngay lập tức bày ra trước mắt họ là một bình giấm chua đầy ụ bị vỡ tan tành, xung quanh là hắc khí ngùn ngụt bốc xung quanh Hàn Tử Dương.
"Ôi trời ơi, sắp sảy ra chiến tranh rồi!!!"
À nhưng ngay sau hai giây cả đám lại có suy nghĩ hoàn toàn ngược lại.
"Đáng đời, ai bắt dám dọa tụi này!"
Hây da, thực tế chứng minh quá chuẩn, chỉ có bạn thân mới biết bạn thân mình có "độ điên vô đối" mà, chẹp chẹp. À nhưng mà nàng Tiêu Thiên Thiên đâu biết chàng nhà ta đang kìm chế cơn ghen thế nào, cứ thế ôm lấy cậu trai đó, cười vui vẻ.
- Hê hê, dạo này "đẹp trai" ra nhiều đó Lam Diệp.
- Dĩ nhiên, cưng thì vẫn như hồi xưa nhỉ.
- Đâu có đâu.
Bùm!!!
Núi lửa yên bình trong Hàn Tử Dương nổ một tiếng rõ to rồi phun trào liên tục. Cả đám lạnh toát sống lưng, chỉ riêng có Tiêu Thiên Phong và Mạc Nhất Trung đứng cười khúc khích.
"Cậu trai" Lam Diệp có vẻ nhanh chóng nhận ra người đằng sau đang đằng đằng sát khí nhìn mình, liền nở nụ cười nửa miệng, đi đến trước mặt Hàn Tử Dương, cười khẩy.
- Đây là hôn thê của cưng sao? Nhìn cũng ngon dzai đấy nhỉ!
- Chị!! Đừng trêu anh ấy chứ! - Tiêu Thiên Thiên la toáng lên.
- A, con bé này, sao lại nói toẹt ra vậy?
Cả Special cùng Hàn Tử Dương: O.O Chị ???
-------------
- Á hahahahahahahahahaha...Á hahahahaha.......Trời ơi.....Tiểu Dương ghen với con gái hả trời??? Á hahahahaha......
Tiếng cười rộn rã vang khắp phòng, Hàn Tử Dương cau mày lại, giọng sặc mùi thuốc súng.
- Tớ không các cấm cậu cười, nhưng có cái giá đắt đấy.
-.....- Im bặt.
- E hèm, giới thiệu lại, tôi là Hà Lam Diệp, chị họ của Tiểu Thiên và Tiểu Phong. À mà tôi cũng nghe nhiều về các cậu rồi nên không phải giới thiệu đâu, hahahaha! Tiểu Dương này, tôi không ngờ cậu lại dễ ghen vặt vậy, không chừng sau này không lấy được em họ tôi đâu đấy...bla bla.. - Lam Diệp nói liên hồi như độc thoại, rõ ràng cô là một người cực phóng khoáng à nha.
"Tiểu Trung số 2 đây hả?" cả đám xanh mặt trừ Mạc Nhất Trung.
- À, chị có đặt bánh kem, bây giờ đi lấy đây nha!
Lam Diệp đứng dậy sau một tiếng buôn bán đủ thứ, và ngay lập tức Mạc Nhất Trung chạy tới có ý muốn giúp đỡ cô. Cô nàng có ý định từ chối nhưng ngay lập tức bị sự dai như đỉa của anh chàng đánh gục trong vòng hai mươi phút, đành để cho Mạc Nhất Trung đi cùng. Tiêu Thiên Thiên chống tay thơ thẩn nhìn theo bóng hai người kia biến mất sau cánh cửa.
- Tiểu Trung trưởng thành rồi, không biết có vượt qua được không....
- Vượt qua gì? - Buông tách trà xuống, con ngươi đen tuyền mỗi lần cử động như có ngàn ánh sao sáng rực tận sâu đáy mắt liếc nhìn cô.
- Anh không biết đó thôi, chứ thật ra Lam Diệp chị ấy....
-----------------------
- Thật ngại quá, chỉ là lấy bánh kem mà tôi lại bắt cậu mang thêm cả đống đồ ăn vặt thế này! - Nụ cười của Lam Diệp như bài thánh ca của chúa trong lòng Mạc Nhất Trung khiến cậu mê mẩn và không thể rời mắt. Con ngươi đen trong veo nhìn xuống nụ cười ngờ nghệch của Mạc Nhất Trung, Lam Diệp nổi hứng trêu đùa.
- Hình như cậu thích tôi thì phải, mà nếu tôi nói sai thì cậu bỏ qua cho.
- Không...không...à...ý tôi là...hình như tôi thích chị thật rồi... - Mạch máu trong cơ thể cậu như bị bóp nghẽn, mồ hôi túa ra liên tục đến ướt đẫm áo.
- Haha, cậu vui tính thật! Nhóc con, tôi không có thích cậu, tôi chỉ thích những đàn ông trưởng thành hơn thôi.
- Chị nói dễ nghe vậy sao? Cứ nói là làm được chắc!
- Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.
- Chị đừng tưởng tôi dễ dàng buông tay thế chứ!!
- Ai bảo cậu thích tôi làm gì.
Vậy là trên đường, hai người cứ chí chóe liên hồi. Nữ châm một câu, nam bồi một câu, cả hai mải mê không chịu thua mà không hay biết một đám du côn xuất hiện xung quanh từ lúc nào.
- Ồ, người yêu cãi nhau cơ à? Xem ra bọn tao đến không đúng lúc nhỉ? Nếu mày muốn bạn gái máy lành lặn thì khôn hồn bỏ những thứ giá trị ra đây thằng đẹp mã. - Tên cầm đầu đi lên trước cười cợt nhả.
Đầu óc Mạc Nhất Trung ngỡ ngàng, bạn gái....có người nói Lam Diệp là bạn gái cậu kìa! Tay cậu liền luồn vào túi áo tìm chiếc bóp xa xỉ, định lôi ra thì một bàn tay chặn lại.
- Cậu nghĩ rằng tiền có thể mua được tất cả sao? Cùng lắm thì tôi cũng chỉ là vài vết bầm, cậu vài vết chém, cần gì phải lôi tiền ra hả?
Mạc Nhất Trung giật mình, đầu óc liền tỉnh táo lại, liền nhìn thấy ngay cô gái trước mặt cậu rõ ràng đang run nhẹ bờ vai. Cái này...là lo lắng cho cậu sao? Khẽ cười một cái, cậu đưa đống đồ ăn cho Lam Diệp, vỗ nhẹ vào vai cô rồi đi đến chỗ tên cầm đầu, bình thản đưa tay lên cổ hắn ấn nhẹ một cái, rồi tỉnh bơ đi ra chỗ Lam Diệp kéo cô đi. Tên cầm đầu tưởng mình bị coi thường, liền nhảy lên định chạy ra chỗ Mạc Nhất Trung, ai ngờ hắn ngã lăn ra đất, kêu gào thảm thiết. Mấy tên đàn em hoảng hốt, định kéo hắn dậy nhưng hắn càng la hét kinh khủng hơn.
- Cậu...cậu đã làm gì tên đó vậy? - Lam Diệp giật giật khóe môi nhìn lại. Mạc Nhất Trung nhún vai, bình thản đi trước.
- Bấm huyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui