Triệu Thu kể lại chuyện xảy ra vào đêm giao thừa.
Hôm đó bọn họ đưa Lệ Nhất Minh đi bệnh viện, lúc đến trạm xăng dầu, lái xe Phó Quốc Xương nói xe có chút vấn đề, còn nói có lẽ là hết xăng, dù sao sau đó cũng lái vào trạm xăng dầu.
Sau khi xe dừng, Trịnh Quân Thực liền bảo Phùng Tiêu tranh thủ lúc rảnh này đi mua đồ ăn.
Sau đó không biết một nhóm người từ đâu tới, bọn chúng biết Trịnh Quân Thực, còn cười chào hỏi nhau, tiếp đó bọn chúng chĩa súng vào Triệu Thu và một quản giáo khác bắt họ xuống xe.
Hai người Triệu Thu là quản giáo không có súng, chỉ có Trịnh Quân Thực và Phùng Tiêu có súng mà Trịnh Quân Thực không ngăn cản ý định của bọn cướp, họ đành phải xuống xe.
Người có râu đỡ Lệ Nhất Minh đi đầu, Triệu Thu lại nhìn thấy Trịnh Quân Thực giơ súng nhắm vào Lệ Nhất Minh, hắn vội vàng chắn phía trước Lệ Nhất Minh, Trịnh Quân Thực khẽ giật mình bỏ lỡ cơ hội tốt, thấy đám Lệ Nhất Minh muốn rời đi, Trịnh Quân Thực dứt khoát nổ súng dẫn nổ trạm xăng dầu, lần này đổi lại Lệ Nhất Minh vọt tới trước người Triệu Thu đỡ nguy hiểm cho hắn nên Triệu Thu chỉ bị thương ở cánh tay.
Lái xe và Trịnh Quân Thực đều không thể thoát khỏi vụ nổ, hai người Hồ Tử dẫn tới đi sau cùng cũng bị nổ chết.
Sau đó, Triệu Thu cõng Lệ Nhất Minh bị mấy nghi phạm khác uy hiếp cùng rời khỏi trạm xăng dầu.
Hồ Tử luôn đe dọa Triệu Thu nếu hắn dám trốn bọn chúng sẽ giết Lệ Nhất Minh…
Tiểu An nói, “Anh cũng tin? Lệ Nhất Minh với chúng là cùng một bọn, sao chúng giết hắn ta được chứ?”
“Sẽ không, Tiểu Lệ nói bọn chúng muốn cậu ấy giúp làm việc mới cứu cậu ấy.” Triệu Thu vội vàng giải thích giúp Lệ Nhất Minh, “Tiểu Lệ còn nói câụ ấy vừa ra hang hổ lại vào ổ sói.”
Trình Cẩm hỏi Triệu Thu một chuyện khác, “Trước khi chết Trịnh Quân Thực có nói gì không?”
Triệu Thu kinh ngạc sao Trình Cẩm lại biết, “Cậu ta nói ‘Lệ Lệ, anh yêu em’.” Triệu Thu nhớ tới những cặp đôi yêu nhau lắm cắn nhau đau đầy cẩu huyết trên ti vi, “Nhưng tôi hỏi Tiểu Lệ thì cậu ấy rất tức giận, nói Trịnh Quân Thực không phải gọi mình.”
“… Thật sự không phải, Trịnh Quân Thực có bạn gái tên Viên Lỵ Lỵ.”
“À!” Triệu Thu bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó, tổ đặc án và người do Cát Duyệt dẫn theo cùng tìm kiếm tung tích đám Lệ Nhất Minh ở Thiên Tân, người cục số Mười rất chắc chắn đám Lệ Nhất Minh vẫn chưa vượt biên, nhưng không biết tại sao không tìm được người.
Vượt biên có thể sẽ dùng thuyền, Trình Cẩm suy nghĩ rồi dẫn người đi thăm dò kho hàng của bến tàu.
Cuối cùng tìm được bốn người bọn Hồ Tử trong một kho hàng, bọn chúng bị khóa trái bên trong, đói đến độ hai mắt xanh lè, nếu mấy ngày tới không có người phát hiện chắc chắn sẽ biến thành thi thể.
Hóa ra chuyện là thế này, bọn chúng luôn trốn trong kho hàng cỡ vừa chờ thuyền của mình tới tiếp ứng, khó trách nhóm Trình Cẩm làm thế nào cũng không tìm thấy người, lúc đầu tất cả đều thuận lợi nhưng bọn chúng sai ở chỗ coi thường Lệ Nhất Minh đang bị thương nặng, cho là hắn đã mất khả năng hành động liền không trông coi chặt chẽ, kết quả Lệ Nhất Minh nhân lúc chúng chưa chuẩn bị chạy khỏi nhà kho đồng thời thuận tay hoàn thành động tác theo thói quen – sau khi ra ngoài tiện tay khóa cửa.
Mọi người về thủ đô, trên đường về Diệp Lai hỏi Trình Cẩm, “Lão đại, chúng ta tìm Lệ Nhất Minh là chính, vậy bây giờ có phải không thể kết án mà phải tiếp tục tìm?” Bây giờ cô rất đồng tình Lệ Nhất Minh.
Đám Hồ Tử là thành viên một băng cướp, bọn chúng bức hiếp Lệ Nhất Minh giúp mình cướp ngân hàng, sau lần hành động thất bại đó, Lệ Nhất Minh bị bắt.
Nhưng lúc đó Hồ Tử và mấy người khác không tham gia hành động nên thoát được một kiếp, lúc đầu bọn chúng cũng lười quản Lệ Nhất Minh chết hay sống nhưng lại nhận được tin trong Thiên Đường Đen có người ra giá cao tìm một cao thủ mở khóa, nghe nói là muốn tham gia một vụ trộm vàng thỏi lớn, bọn chúng động tâm, dù sao ở trong nước ngày càng khó lăn lộn, không bằng nghĩ cách cứu Lệ Nhất Minh ra rồi dùng hắn làm lợi thế gia nhập Thiên Đường Đen, ra nước ngoài trải chút sự đời.
Sau đó bọn chúng mua chuộc tù nhân hạ thuốc cho Lệ Nhất Minh, mua chuộc lái xe dừng xe trên đường, còn đặc biệt dừng ở trạm xăng dầu, chỗ này cảnh sát cũng không dám nổ súng, nhưng Trịnh Quân Thực mà bọn chúng nghĩ đã mua chuộc được lại lật lọng muốn cùng đồng quy vu tận đúng lúc quan trọng, tuy bọn chúng chạy nhanh nhưng vẫn mất hai người.
Du Đạc nói, “Nếu Lệ Nhất Minh xem như vô tội vậy chúng ta đương nhiên phải tìm ra hắn, cũng là giúp hắn kết thúc thời gian chạy trốn, người bên trên hẳn sẽ rất vui khi hắn vô tội, như thế có thể yên dạ yên lòng thu hắn vào bộ An ninh.”
Trình Cẩm không nói chuyện, anh và Dương Tư Mịch dựa vào nhau ngủ, Tiểu An làm dấu im lặng với mọi người.
Sau khi về thủ đô, Triệu Thu trở về nhà mình, Trình Cẩm sắp xếp người tổ đặc án thay phiên theo dõi nhà hắn.
Giao tình của Lệ Nhất Minh và Triệu Thu hình như không tệ, có lẽ hắn sẽ đến tìm Triệu Thu.
Hiềm nghi của Phùng Tiêu cũng được rửa sạch.
Trình Cẩm kể lại tất cả hành động và câu nói cuối cùng của Trịnh Quân Thực cho Phùng Tiêu và Viên Lỵ Lỵ.
Viên Lỵ Lỵ lại khóc to một trận, lúc này cô hiểu Trịnh Quân Thực đã sớm biết cô và bạn thân Phùng Tiêu của mình đang quen nhau, cũng biết cô muốn chia tay nhưng hắn vẫn yêu cô đồng thời không muốn đối mặt với bạn thân nên luôn tăng ca và tìm đủ loại lý do để không về nhà.
Sau đó, đám Hồ Tử tìm tới Trịnh Quân Thực, uy hiếp hắn mà không giúp Lệ Nhất Minh sẽ đi tố cáo Viên Lỵ Lỵ, lại hứa nếu giúp sẽ cho hắn rất nhiều lợi ích, Trịnh Quân Thực ngoài mặt đồng ý lại âm thầm muốn giết Lệ Nhất Minh vĩnh viễn trừ hậu hoạn, hắn sợ liên lụy bạn bè nên đẩy Phùng Tiêu đi.
Phùng Tiêu cũng nước mắt đầy mặt nhưng vẫn chịu đựng đau khổ đi an ủi Viên Lỵ Lỵ, Viên Lỵ Lỵ lại hất hắn ra, “Anh nói anh yêu em?! Ai yêu em? Quân Thực mới thật sự yêu em…”
Sau đó Viên Lỵ Lỵ và Phùng Tiêu không ở bên nhau nữa, Phùng Tiêu rời khỏi đội cảnh sát vũ trang, Viên Lỵ Lỵ rời khỏi Bắc Kinh, có những chuyện đau lòng bọn họ đều không cách nào nhớ lại.
Mấy ngày sau khi trở về, Trình Cẩm nghe được giọng Triệu Thu vừa vào nhà từ thiết bị nghe trộm, “Tiểu Lệ? Sao cậu lại ở nhà tôi? Cậu vào bằng cách nào?”
“Đồ đần, anh quên tôi biết phá khóa à? Khóa cửa nhà anh có cũng như không.” Đây là giọng Lệ Nhất Minh, “Đồ đần, có phải anh vẫn trách tôi đánh anh ngất xỉu không? Không phải tôi sợ anh hiểu lầm, chỉ là vừa hay đi ngang qua, nghĩ tới anh nói nhà anh ở chỗ này nên đến xem một chút.”
“Hả? À, tôi không có hiểu lầm, tôi biết là cậu muốn cứu tôi…”
Hôm đó Lệ Nhất Minh đánh Triệu Thu ngất xỉu rồi giấu hắn dưới gầm giường, sau đó hắn mở cửa sổ, lừa những người kia là Triệu Thu trốn rồi.
Hồ Tử không ngờ thành thật như Triệu Thu cũng biết chạy, gã nghi ngờ Lệ Nhất Minh thả Triệu Thu đi nhưng việc cấp bách là nếu Triệu Thu báo cảnh sát thì không ổn chút nào, gã vội sai người cõng Lệ Nhất Minh thoát khỏi bệnh viện.
Trong lúc Triệu Thu và Lệ Nhất Minh nói chuyện, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch lặng lẽ lên lầu.
Lệ Nhất Minh rất cảnh giác nên phát hiện ra họ, lập tức chạy về phía đầu kia hành lang.
Trình Cẩm lấy súng ra, sau đó nhìn tên ngốc Triệu Thu che chắn cho Lệ Nhất Minh, Trình Cẩm cười gằn, “Lệ Nhất Minh, anh không dừng lại tôi sẽ nổ súng, nếu ngộ thương Triệu Thu thì sẽ là lỗi của anh.”
Lệ Nhất Minh dừng lại, “Anh thật vô sỉ!” Lại mắng Triệu Thu, “Đồ đần! Có phải anh báo cảnh sát không?”
“Tôi không có.” Triệu Thu rất oan ức, “Tôi muốn báo cảnh sát nhưng còn chưa tìm được cơ hội gọi điện.” Hắn là quản giáo, nhìn thấy tội phạm trốn tù phải báo cảnh sát.
“…” Lệ Nhất Minh sắp tức chết rồi.
Triệu Thu nhìn Lệ Nhất Minh trợn trắng mắt, biết hắn đang tức giận, vội nói, “Tiểu Lệ, cậu đừng tức giận, cảnh sát Trình biết cậu là người tốt, sẽ giúp cậu.”
“Tôi mới không phải người tốt!” Lệ Nhất Minh trừng mắt với Triệu Thu, “Anh không thấy anh ta cầm súng chĩa vào tôi hả?”
“Cảnh sát Trình chỉ dọa cậu thôi, không cho cậu chạy trốn…”
Trình Cẩm nói xen vào, “Lệ Nhất Minh, anh có biết Viên Lỵ Lỵ không?”
“Ai?” Lệ Nhất Minh chưa từng nghe qua.
Triệu Thu giải thích, “Bạn gái Trịnh Quân Thực.”
“Đồ đần, bạn gái hắn sao tôi biết được?! Lệ Lệ?” Lệ Nhất Minh nhớ lại, “Nói cho anh biết tôi không có quan hệ gì với hắn, hắn là gọi bạn gái.” Lệ Nhất Minh lườm Triệu Thu.
Triệu Thu ấp úng nói, “Là tôi đoán sai.”
Trình Cẩm cười xem Lệ Nhất Minh và Triệu Thu cãi nhau, cảm thấy hai người này thật thú vị, “Ha ha, Lệ Nhất Minh, tôi không phải cảnh sát, tôi thuộc tổ đặc án bộ An ninh, anh có hứng thú đến tổ đặc án không?”
Bộ Hoan, Diệp Lai nghe thấy Trình Cẩm nói vậy đều giật mình, rõ ràng mấy cục khác muốn Lệ Nhất Minh về với họ, Trình Cẩm đây là đang cướp người? Hay là vì Lệ Nhất Minh mắng anh vô sỉ nên anh định đem Lệ Nhất Minh về tổ đặc án tra tấn?
Lệ Nhất Minh nhìn Trình Cẩm, nghi ngờ hỏi, “Anh đang đùa tôi đấy à?”
“Sao lại thế, tôi nói lời giữ lời.” Trình Cẩm tiếp tục xúi giục hắn, “Đến tổ đặc án đi, anh là thiên tài mở khóa, chúng tôi rất cần kiểu thiên tài như anh.”
Nghe thấy Trình Cẩm khen mình như vậy, Lệ Nhất Minh cũng không tiện làm mình làm mẩy nữa, hắn do dự nói, “Tôi là tội phạm cướp ngân hàng, giờ lại vượt ngục…” Nói đến đây Lệ Nhất Minh nhíu mày, “Anh quả nhiên vẫn đang đùa tôi.”
“Cướp ngân hàng cũng là bọn chúng ép anh đi, không phải anh bảo một nhân viên ngân hàng báo cảnh sát à? Mặt khác anh cũng không muốn vượt ngục, là bọn chúng cướp ngục.”
Lệ Nhất Minh rất kinh ngạc, “Tôi còn tưởng sẽ không có ai tin tôi, lúc đó rõ ràng tôi bảo người ta báo cảnh sát, kết quả tay bắn tỉa vẫn cho tôi một phát súng, vết thương chưa khỏi đã ném tôi vào tù nói phải nhốt hơn hai mươi năm, tôi vẫn muốn vượt ngục, ai muốn ở trong tù hai mươi năm chứ.”
Triệu Thu bên cạnh lộ vẻ khó chịu.
Lệ Nhất Minh nhìn Triệu Thu cười, hắn nghĩ không thì vào tổ đặc án đi, “Ầy, vậy các anh bao ăn bao ở không?”
Trình Cẩm lắc đầu, “Không có.”
Triệu Thu nhìn Lệ Nhất Minh muốn nói lại thôi.
Lệ Nhất Minh trừng Triệu Thu, “Đồ đần! Anh muốn nói gì nói nhanh đi!”
Triệu Thu chần chờ nói, “Tôi muốn nói cậu có thể ở chung với tôi nhưng chắc chắn cậu không thích.
Tôi không muốn nói, là cậu nhất định bắt tôi nói.” Lệ Nhất Minh luôn gọi hắn là “đồ đần”, hắn biết khẳng định Lệ Nhất Minh chê hắn không đủ thông minh không bằng lòng sống cùng hắn.
Lệ Nhất Minh lại cười, “Anh đã muốn tôi ở cùng như thế thì tôi miễn cưỡng đồng ý vậy!” Hắn lại nhìn về phía Trình Cẩm, “Nếu lời anh nói đều là thật, vậy tôi đồng ý gia nhập…”
Không đợi Lệ Nhất Minh nói xong, một người vội vàng chạy lên lầu ngắt lời hắn, “Tôi khuyên cậu đừng đồng ý, Trình Cẩm là người hồi đó đã bắt cậu vào tù.” Người nói chuyện chính là Mạc Lưu Niên, không biết hắn biết tin bằng cách nào mà chạy tới.
“Với lại người bên cạnh anh ta là tay bắn tỉa đã cho cậu một phát súng.” Lần này là giọng nữ, Trình Cẩm biết cô, người này tên Lam Trân Châu, cũng thuộc bộ An ninh.
Mạc Lưu Niên cười nói, “Trình Cẩm, chúng ta là bạn bè nhưng muốn cướp người của cục chúng tôi thì không được.”
Lam Trân Châu liếc hắn, “Người của cục các anh cái gì? Còn chưa xác định đâu.”
Mạc Lưu Niên cười nhạt, “Ồ? Nhưng tôi nghe nói cục trưởng nhà cô lần này lại chuẩn bị oẳn tù xì phân thắng thua với cục trưởng nhà tôi, theo tôi biết cục trưởng nhà cô trước nay đều chiến là bại, bại lại chiến.”
“…”
“Lệ Nhất Minh…” Trình Cẩm vừa gọi tên hắn, Lệ Nhất Minh liền hung hăng trừng sang, bây giờ hắn càng chắc chắn Trình Cẩm đang đùa giỡn mình.
Trình Cẩm cười nói, “Lúc đó người báo cảnh sát không nói cho tôi chuyện anh bảo cô ấy báo cảnh sát, gần đây tôi mới biết nhưng bây giờ nói ra cũng chẳng để làm gì.
Lệ Nhất Minh, tôi rất xin lỗi, tạm biệt.”
Lệ Nhất Minh tâm tình phức tạp nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời đi, Triệu Thu ở bên cạnh lải nhải, “Cảnh sát Trình là người tốt, anh ấy sẽ không cố ý bắt cậu…” Lệ Nhất Minh mất hứng nghe, quyết định không đi tổ đặc án gì đó nữa, nếu không mỗi ngày sẽ lại nghe Triệu Thu nói cảnh sát Trình thế này cảnh sát Trình thế kia, phiền chết người.
Du Đạc thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch quay về vội thanh minh, “Tuyệt đối không phải em gọi chú Mạc tới!”
Tiểu An nói, “Lão đại, em cũng biết mở khóa đó!” Những người khác cũng nhao nhao bày tỏ sở trường này đều biết ít hoặc nhiều.
“Mấy người có thể mở cửa kho tiền?”
Đám Tiểu An im lặng, vừa oán trách Lệ Nhất Minh rảnh rỗi đi mở kho tiền làm gì vừa thề son sắt sẽ cố gắng về phương diện này.
Dương Tư Mịch nghi hoặc hỏi Trình Cẩm, “Tại sao muốn mở kho tiền?”
“Bọn họ quá hời hợt, cần chút áp lực.” Trình Cẩm cười nói, “Hơn nữa học nhiều đằng nào cũng có lợi.”.