Tổ Trình Cẩm lái xe đến Thủy Trung Hoa, đi bằng xe nhà Du Đạc, tới chỗ như thế vẫn nên đổi chiếc xe tốt một chút.
Vừa vào cửa, Hàn Bân liền nói với người phục vụ hắn tìm Tần Việt, người phục vụ giật mình sau đó rất bình tĩnh hỏi hắn tìm giám đốc có việc gì.
Hàn Bân nói, “Anh nói cho anh ta biết tôi tên Hàn Bân, anh ta có tìm tôi không, không có thì thôi.”
Người phục vụ báo cáo tình huống cho quản lý chi nhánh.
Quản lý rất do dự, hôm nay tâm trạng giám đốc hình như không tốt lắm… Hắn thấp thỏm lết ngoài cửa văn phòng của giám đốc, cửa không khóa, Tần Việt đang ngồi làm việc sau bàn ngẩng đầu nhìn ra hiệu hắn có chuyện thì nói mau.
Quản lý nói nhanh, “Có một vị nói mình tên Hàn Bân hỏi giám đốc có tìm cậu ta không nếu giám đốc không tìm thì…”
Tần Việt đứng lên chạy ra ngoài, “Người ở đâu?!”
“Ngay, ngay dưới lầu.” Quản lý nhìn Tần Việt chạy ra, may mắn bản thân không thất trách, đàng hoàng tới chuyển lời.
Tần Việt không có kiên nhẫn chờ thang máy nên chạy thẳng xuống lầu, đến đại sảnh hắn quét nhìn đám đông, liếc mắt liền thấy được Hàn Bân, hắn đi tới bắt lấy cánh tay Hàn Bân.
Đám Bộ Hoan vốn đứng cách đó không xa tán gẫu với người khác, chú ý tới tình huống bên Hàn Bân liền lập tức vây quanh.
Trình Cẩm vỗ trán, bọn họ đúng là quá khiến người khác chú ý, người bình thường nào có tốc độ phản ứng nhanh như vậy, anh nhìn quanh, quả nhiên đã có rất nhiều người vì động tĩnh của Bộ Hoan mà chú ý tới Hàn Bân và Tần Việt.
Tần Việt không để ý tới đám Bộ Hoan, hắn nắm chặt Hàn Bân, “Em đi theo tôi!” Đám Bộ Hoan không nhường đường, Hàn Bân lắc đầu ra hiệu họ tránh ra, hắn rất tò mò Tần Việt tìm mình làm gì, đám Bộ Hoan tránh sang một bên nhìn Hàn Bân theo Tần Việt vào thang máy.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch vẫn đứng tại chỗ, cũng không có người tìm họ tán gẫu, các người đẹp đã chú ý tới họ từ lúc họ bước vào, dù sao đây cũng là hai người đàn ông rất đáng chú ý, nhưng vấn đề là hai người đàn ông mười ngón đan xen tướng mạo đẹp thì làm được gì, chỉ có thể lén lấy họ làm chủ đề hàn huyên cho đã miệng thôi.
Thủy Trung Hoa là club theo hướng bình thường, dĩ nhiên sẽ không có đàn ông tới bắt chuyện với họ.
Không lâu sau, thế mà lại có hai người đẹp đi về phía Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, hơn nữa còn là ngôi sao lớn, loại người không quan tâm đến truyền hình điện ảnh như Trình Cẩm cũng biết hai cô, là Hà Lộ và Quý Tâm Ngữ.
Hà Lộ nhìn Trình Cẩm cười nói, “Đã lâu không gặp, anh hẳn là Trình Cẩm nhỉ?”
Trình Cẩm cũng cười nói, “Hà Lộ, đã lâu không gặp.”
Hà Lộ nói, “Em nhớ anh là cảnh sát, tới đây là có công vụ à?”
Trình Cẩm lắc đầu, “Không ở bộ Công an nữa rồi.”
“À, vậy sao.”
Lúc Hà Lộ nói cảnh sát Quý Tâm Ngữ liền tò mò nhìn Trình Cẩm, sau đó nhìn Hà Lộ, “Không giới thiệu hả?”
Hà Lộ cười nói, “Đây là Trình Cẩm, coi như mối tình đầu của mình, Trình Cẩm, đây là Quý Tâm Ngữ.”
Trình Cẩm gật đầu, “Từng nghe bài hát của cô Quý, rất êm tai.”
“Cảm ơn.” Quý Tâm Ngữ đánh giá Dương Tư Mịch đang dựa vào Trình Cẩm, “Anh Trình, vị này là bạn anh sao?”
Trình Cẩm cười nói, “Bạn trai, gọi là người yêu cũng được.”
Quý Tâm Ngữ lúc đầu nghe Hà Lộ nói Trình Cẩm là mối tình đầu của mình lại thấy Trình Cẩm thân mật với một người đàn ông như thế nên không ưa anh lắm, nhưng không ngờ Trình Cẩm lại thẳng thắn nói người bên cạnh là người yêu anh, cô nao nao rồi cười với Dương Tư Mịch, “Xin chào.”
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Dương Tư Mịch nhìn Quý Tâm Ngữ, gật đầu nhẹ đáp lại.
Hà Lộ cười nói, “Em không ngờ anh thích đàn ông.”
Trình Cẩm cười nhạt, “Đôi khi sẽ có một người như thế, em sẽ thích đến mức không để ý giới tính của người đó.”
Hà Lộ cười, cô cũng nhận ra Trình Cẩm rất thích người đàn ông này, nếu không sao lại ở trường hợp đông người và mọi người đều là “nhân vật nổi tiếng” mà đan tay với hắn.
Hà Lộ cười nói với Dương Tư Mịch, “Trước đây anh từng làm người mẫu phải không, hồi ấy tôi rất thích anh đấy.”
Quý Tâm Ngữ như có điều suy nghĩ nhìn Dương Tư Mịch, Hà Lộ nói vậy làm cô có chút ấn tượng, người đàn ông này rất đặc biệt, nhìn vội trong đám đông bạn cũng sẽ lưu lại ấn tượng về hắn.
Dương Tư Mịch mỉm cười, “Chỉ từng làm khách mời một lần.”
Hà Lộ cười to, “Khách mời… Anh bảo những người chuyên nghiệp làm sao chịu nổi?”
Bọn họ hàn huyên một lúc, người xung quanh thỉnh thoảng sẽ liếc về phía họ, sau đó Hà Lộ và Quý Tâm Ngữ còn việc khác nên rời đi trước.
Trình Cẩm nói, “Quý Tâm Ngữ hình như rất để tâm chuyện anh từng làm cảnh sát.
Nhưng ba buổi tiệc trước cô ta chỉ đi một lần… Theo dõi trước đã.” Lúc nãy Quý Tâm Ngữ hỏi rất nhiều chuyện hồi Trình Cẩm làm cảnh sát, còn hỏi bây giờ anh làm công việc gì.
Trực giác Trình Cẩm bảo cô ta hỏi chuyện này không chỉ vì tò mò, anh lấy điện thoại ra gọi cho Tống Văn, nói anh ta chú ý Quý Tâm Ngữ và Hà Lộ, tuy Hà Lộ không có chỗ nào không bình thường nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Tống Văn rất đau khổ, Quý Tâm Ngữ và Hà Lộ đều là ngôi sao có độ nổi tiếng cao, muốn tiếp cận rất khó được không?!
Dương Tư Mịch nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm gọi điện thoại, trên lý trí hắn biết Trình Cẩm và Hà Lộ không có gì nhưng hắn vẫn có xúc động muốn Hà Lộ biến mất, đây chính là tình yêu người thường hay nói? Hắn không biết nên xử lý loại xúc động không tên đột nhiên xuất hiện này như thế nào, hắn vô thức buông lỏng tay Trình Cẩm.
Trình Cẩm giữ chặt tay Dương Tư Mịch, vài ba câu kết thúc cuộc gọi với Tống Văn, anh nhìn ra Dương Tư Mịch không bình thường, “Tư Mịch, em đang nghĩ gì?”
Sau khi Dương Tư Mịch làm ra hành động liên tục nhiều ngày không ngủ tự tìm chết, Trình Cẩm rất để ý đến trạng thái tâm lý của hắn, sợ lúc nào đó hắn lại lâm vào tình trạng thú bị nhốt đó.
Trình Cẩm biết chỉ cần anh hỏi, Dương Tư Mịch sẽ trả lời, vậy anh sao có thể không can dự đây.
Dương Tư Mịch cụp mắt, “Hà Lộ đó, em vừa mới muốn giết cô ta.”
Trình Cẩm giữ người phục vụ vừa đi ngang qua lại, “Tôi cần một phòng riêng yên tĩnh để nói chuyện.”
Người phục vụ dẫn đường và mở cửa cho họ.
Trình Cẩm nói cảm ơn, khóa cửa lại, nhìn lướt qua, trong phòng riêng không có camera, anh kéo Dương Tư Mịch ngồi xuống, nắm chặt hai tay hắn, “Hà Lộ, anh và cô ấy chỉ cùng ra ngoài mấy lần, đó là chuyện hồi anh mới tốt nghiệp, về sau ai cũng bận công tác nên không gặp lại nhau.
Hồi đó vừa đi làm, thời gian rảnh tương đối nhiều, có người hẹn anh sẽ đi, vì mất gia đình từ sớm nên anh muốn có một gia đình mới, nhưng phải yêu thích một người thật ra rất khó, còn may lại gặp được em.”
Dương Tư Mịch rất nhạy bén, “Lại gặp được em? Anh nói là trước đây anh cũng thích em?”
Trình Cẩm cười nói, “Thích.
Nhưng khác với bây giờ, hồi đó chỉ cảm thấy em rất ưa nhìn, cũng rất đặc biệt.
Bây giờ anh thích em nhưng không cách nào chỉ nhìn là được.” Anh nắm chặt tay Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, em vừa nghĩ muốn ở một mình một lúc?”
“Không biết.” Dương Tư Mịch nói, “Tình cảm rất phiền toái.”
Trình Cẩm ngẩn ra, cười gượng nói, “Đúng.” Chỉ là dù phiền toái anh cũng không muốn buông tay, “Tư Mịch, yêu thích một người là muốn ở cùng nhau cả đời.” Cũng không có ý kiến nửa đường rút lui.
Dương Tư Mịch sáng tỏ thông suốt, “Trình Cẩm, nếu anh muốn đi cùng người khác, em sẽ giữ lại thi thể của anh.” Hắn không uy hiếp Trình Cẩm, hắn chính là nghĩ như thế.
Giữ không được tâm thì phải giữ được người, giữ không được người thì phải giữ lại thi thể.
“…” Trình Cẩm cảm thấy mình phí công căng thẳng như kẻ ngốc rồi, anh cười nói, “Đúng, như vậy rất tốt, không ai có thể phản bội em, anh cũng không ngoại lệ.” Rõ ràng là lời thề muốn vĩnh viễn ở bên nhau ngọt ngào, qua miệng bọn họ lại dính đầy máu tanh.
Dương Tư Mịch cụp mắt, “Nhưng em không thích trẻ con.” Hắn biết chỉ cần hắn lộ ra biểu cảm uất ức lại vô tội, Trình Cẩm sẽ mềm lòng.
Trình Cẩm nói muốn một gia đình, phần lớn các gia đình đều có trẻ con nhưng hắn không muốn Trình Cẩm chia sự chú ý cho người khác.
Sau khi lý trí quay về, tốc độ phản ứng cũng đuổi kịp, anh hiểu ý Dương Tư Mịch, cười nói, “Ừm, có một mình em là đủ rồi, sinh vật yếu ớt như trẻ con không thích hợp sống cùng chúng ta.” Anh kéo Dương Tư Mịch đứng lên, “Được rồi, chúng ta đi làm chuyện chính nào.”
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch rời khỏi phòng riêng, tìm một góc vắng người ngồi xuống, đám Diệp Lai đi tới, bọn họ đều rất lo cho Hàn Bân, hỏi Trình Cẩm có phải đi tìm hắn không.
Trình Cẩm cười nói, “Vậy gọi điện thoại hỏi tình huống là được mà.”
Diệp Lai lấy điện thoại ra bấm số, kết nối được, Hàn Bân nói quay lại ngay, quả nhiên một lát sau Hàn Bân đã đi xuống, nhưng trạng thái ngỡ ngàng vẫn chưa tiêu tan.
Hàn Bân hỏi họ, “Có người nói đã thích mình mười năm, mọi người có tin không?”
Bộ Hoan lập tức cười nhạo, nói, “Thôi đi, ai mà tin, vậy mười năm nay cô ấy đi đâu rồi, không sớm tỏ tình với cậu, đợi cậu cưới người khác hả?”
Diệp Lai nghiêng đầu nhìn Hàn Bân, lại liếc Tần Việt vừa xuống lầu đồng thời hình như đang nhìn về phía này, “Không phải là anh ta nói thích anh chứ?”
“…” Mọi người dán mắt vào Hàn Bân.
Bộ Hoan câm nín mấy giây rồi nói, “Lại là đàn ông?!” Hắn liếc nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bên cạnh, lựa chọn ngậm miệng.
Những người khác chớp mắt không biết phải nói gì, Trình Cẩm khẽ khụ một tiếng, “Được rồi, người tới.” Mọi người rất thống nhất nhìn sang hướng truyền đến tiếng bước chân.
Tần Việt thấy những người đi cùng Hàn Bân đều nhìn về phía mình, hắn giữ bình tĩnh mỉm cười đến gần họ, hắn không để Hàn Bân giới thiệu thay, tự mình nói, “Mọi người là bạn Hàn Bân nhỉ, tôi tên Tần Việt, rất hân hạnh được biết mọi người.” Hắn cười nhìn đám Bộ Hoan, thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch tựa vào nhau thì không dễ phát hiện mà ngừng lại trong chớp mắt, lúc nhìn Du Đạc cũng ngừng một chút, hắn từng gặp Du Đạc, sau đó ánh mắt lướt qua Diệp Lai và Tiểu An, cuối cùng nhìn Hàn Bân.
Hàn Bân thu hồi vẻ ngỡ ngàng, trở về dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc, hắn nói với những người khác, “Đây là Tần Việt, người bạn quen hồi đi học ở Thượng Hải năm mười mấy tuổi.”
Tần Việt cười nói, “Người này lúc đó chẳng nói tên thật với tôi, mà nói mình tên Lâm Sơn.”
Đám Bộ Hoan nhìn Hàn Bân, bớt việc ghê ha, lấy tên giả cũng không chịu nghiêm túc lấy.
Hàn Bân nói, “Tôi đã nói với anh đó là tên giả.”
Tần Việt bất đắc dĩ cười nói, “Làm sao tôi biết có người đi học cũng dùng tên giả, còn tưởng em nói đùa, về sau biết em tên Hàn Bân là do một lần thấy hình em ở bệnh viện.”
Đám Bộ Hoan không cho là đúng, bọn họ thường xuyên dùng tên giả đấy.
Bộ Hoan đảo tròn mắt, hỏi Tần Việt, “Tôi tên Bộ Hoan, bạn của Hàn Bân, nghe nói anh là người ái mộ cậu ấy?”
Tần Việt nhìn Hàn Bân, hắn không ngờ quan hệ của Hàn Bân và những người này tốt như thế, nhanh vậy đã thuật lại nội dung cuộc nói chuyện cho họ, hắn hơi khó chịu nhưng vẫn thành thạo cười nói, “Đúng vậy, bây giờ em ấy có lẽ vẫn độc thân?”
Không biết đối phương có độc thân hay không đã tỏ tình? Đây là xác định Hàn Bân nhất định không có nửa kia hay rất có lòng tin có thể đào góc tường? Bộ Hoan nhìn Tần Việt với cặp mắt khác xưa, dù sao chính hắn sẽ không đi tìm phụ nữ có chồng, chủ yếu là sau đó quá phiền phức, hắn không sợ nhưng không thích.
Trình Cẩm cười nói, “Xin chào, tôi là Trình Cẩm.” Anh không trả lời Hàn Bân có độc thân hay không, hỏi một vấn đề dường như không liên quan, “Anh biết công việc của Hàn Bân là gì không?”
Tần Việt nhìn Trình Cẩm, hắn quan sát ra người đàn ông trẻ tuổi này có lời nói có trọng lượng nhất trong nhóm, hắn mỉm cười nói, “Tôi không biết nhưng tôi đoán hẳn là ngành đặc biệt gì đó? Nếu không tôi cũng không mãi mà không tìm thấy em ấy.”
Trình Cẩm nói, “Vậy chắc anh cũng đoán được tại sao chúng tôi đến đây?”
Tần Việt suy nghĩ, “Chuyện Mộ Dung Kỳ?” Hắn và em trai đều có quan hệ không tệ với Mộ Dung Kỳ, hơn nữa lúc Mộ Dung Kỳ gặp tai nạn em trai Tần Tấn của hắn cũng ở trên xe.
“Có chút liên quan.
Có người biết anh đang tìm Hàn Bân à? Hao tâm tổn trí… Bây giờ chúng tôi chưa tiện bại lộ thân phận.”
“Tôi không đặc biệt nhắc tới Hàn Bân với ai nhưng có lẽ vẫn có vài người biết.” Tần Việt hơi hoảng, sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn Hàn Bân, “Có phải sẽ mang tới nguy hiểm cho em không?”
Hàn Bân hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ sẽ có người quan tâm mình như thế, cảm giác nhất quán hắn mang lại cho người khác chính là hắn có thể xử lý tốt mọi chuyện, người ngoài nghề như Tần Việt hình như nghĩ công việc của hắn nguy hiểm quá mức hoặc nên nói là đánh giá thấp năng lực của hắn, hắn hỏi, “Nếu có nguy hiểm, anh sẽ không tìm tôi?”
Tần Việt nói, “Vẫn phải tìm, nhưng tôi sẽ cẩn thận tìm người có thể tin cậy nhất đi tìm.”
Hàn Bân không bất ngờ với đáp án này, đổi thành hắn, hắn cũng sẽ làm vậy, câu trả lời này của Tần Việt cũng rút ngắn cảm giác xa cách nhiều năm chưa gặp giữa hai người.
Trình Cẩm cười nói, “Anh nhất định có kinh nghiệm tổ chức tiệc gặp gỡ cỡ lớn nhỉ, có tiện đến hướng dẫn chúng tôi không?”
Tần Việt đương nhiên đồng ý.
Trình Cẩm gọi điện cho Tống Văn, nói cho anh ta biết mình tìm được một người chuyên nghiệp tới hướng dẫn.
Tống Văn xem thường, anh ta cũng tìm người chuyên nghiệp nhưng sẽ không bác bỏ ý tốt của Trình Cẩm, lập tức nói sẽ cho người tới đón ngay.
Trình Cẩm bày tỏ bọn họ tự đến đó là được.
Dù sao tiếp tục ở lại nơi nhiều ngôi sao như này cũng không tra thêm được gì, người giới giải trí đều là chim sợ cành cong, không biết có phải bị cánh săn tin truy đuổi sợ hay không, trước khi tiếp xúc với họ Trình Cẩm không nghĩ tới điều này.
Đám Diệp Lai dùng mắt trao đổi với nhau, Tần Việt thật đáng thương, nhanh như vậy đã bị kéo đi làm nghĩa vụ lao động, mà người này lại còn hết sức phấn khởi!.