Đêm nay Tiểu Đinh về nhà rất muộn, cô ở một khu chung cư tương đối xa nên gọi xe đi về.
Xe chạy đến cổng chung cư, bảo vệ mở cổng cho taxi vào trong, Tiểu Đinh chỉ đường cho tài xế, bảo hắn đi con đường ngoài cùng bên phải, tài xế nghi ngờ nhìn con đường dẫn vào rừng trúc này, nó không giống đường có lối ra nhưng Tiểu Đinh quả quyết bảo hắn chạy vào.
Ô tô chạy chậm trên con đường xi măng trong rừng trúc, quả nhiên xe đến trước núi ắt có đường, chỉ cần chạy hết mảng rừng trúc nhỏ này là có thể thấy một đầu đường thông ra nơi khác.
Đèn xe lờ mờ chiếu xuống nền đường xi măng, Tiểu Đinh ngáp một cái, cúi đầu xoa mắt, cô buồn ngủ lắm rồi, đột nhiên “rầm” một tiếng, nắp capo xe hình như bị vật nặng nện vào, Tiểu Đinh giật mình, hướng về phía trước xem xét vừa hay nhìn thấy một vật thể hình người bay lên sau đó nặng nề rớt xuống đất, “… Anh tông người!”
Tài xế sắc mặt trắng bệch, môi run run, “Không có… Cô không thấy anh ta là từ… phía trên rơi xuống?”
Đêm khuya, một nam một nữ thò đầu ra từ cửa sổ xe taxi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía tòa chung cư cao tầng cạnh rừng trúc…
Chiều cuối tuần, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đang tổng vệ sinh, họ bỏ ga giường, vỏ chăn và quần áo chất đống vào giỏ đồ bẩn, chuẩn bị phân loại rồi giặt.
Điện thoại chợt reo, Trình Cẩm nghe máy, nói chuyện với đầu bên kia một lát, sau khi cúp điện thoại thì nhìn Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, quần áo của chúng ta phải đưa ra tiệm giặt rồi.”
Sau đó, Trình Cẩm ngồi vào chiếc xe ngoại hình rất lóa mắt kia của Dương Tư Mịch, “Anh còn tưởng em quên mất tốc độ xe bình thường.”
Dương Tư Mịch đang nghiêm chỉnh tuân thủ luật giao thông nghi hoặc nghiêng mặt nhìn Trình Cẩm, “Chúng ta đâu có vội.” Hắn ngừng một giây lại hỏi, “Chúng ta đang vội à?”
Trình Cẩm cười xoay thẳng mặt hắn để hắn nhìn đường đi phía trước, “Cũng không vội, cứ theo tốc độ bình thường là được.”
Dương Tư Mịch nghiêng đầu dùng mặt cọ ngón tay Trình Cẩm, “Ừm.”
Lúc Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đến văn phòng thì thấy Du Đạc, Diệp Lai và Bộ Hoan đã đến, tiếp theo họ trông thấy Tiểu An mặc áo sơ-mi ca rô với váy ngắn chạy vào, cô vừa mới tới trường tham gia hoạt động, giữa chừng lại chạy về đây.
Cuối cùng là Hàn Bân vừa cầm điện thoại nói chuyện vừa đi vào, “… Được… Ừ… Anh nghỉ ngơi đi… Tan làm tôi lại đến thăm anh.”
Trình Cẩm nhìn Bộ Hoan tay còn quấn băng gạc, “Thời gian nghỉ của anh vẫn chưa hết.”
Bộ Hoan cười nói, “Tôi không sao rồi, với lại sao tôi có thể ở nhà nghỉ ngơi một mình được.” Trình Cẩm bình tĩnh nhìn hắn, Bộ Hoan còn muốn giải thích thêm, “Thật ra…” Thật ra hắn ở một mình còn khó chịu hơn nhưng hắn chưa nói xong đã thấy Trình Cẩm hất đầu về phía cửa ra hiệu bọn họ nhanh nhanh đi ra ngoài, sau đó dẫn đầu kéo Dương Tư Mịch đi ra, mọi người đeo túi đuổi theo họ, Bộ Hoan nhún vai rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Hôm nay Bộ Hoan không thể lái xe, Diệp Lai đi đầu, vừa lên xe liền ngồi xuống ghế tài xế, so với những người khác, cô thấy tự mình lái xe vẫn an toàn nhất.
Lần này đích đến của tổ Trình Cẩm là cục Công an khu Đông thành phố, đêm qua có người gọi điện báo cảnh sát có người nhảy lầu, cảnh sát và xe cấp cứu của bệnh viện vội vàng chạy tới hiện trường thì phát hiện người đã tử vong, sau đó điều tra được người đàn ông nhảy lầu sống ở tầng mười sáu, nhưng gõ cửa nhà lại không ai mở, cảnh sát đành phải phá cửa đi vào rồi phát hiện thêm một thi thể ở trong phòng.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục Công an khu Đông tên là Khương Xung, anh ta có quen Cát Duyệt, lúc hai người tán gẫu mấy ngày trước còn nói sao dạo này lắm án giết người tự sát thế, không nghĩ tới hôm nay anh ta cũng gặp phải một vụ, hơn nữa người đàn ông nhảy lầu còn là anh họ bà con xa của mình, anh ta có chết cũng không tin anh họ sẽ giết chị dâu rồi tự sát nhưng không nhìn ra điểm nào đáng nghi hơn, anh ta nghĩ tới một việc – hai tuần trước bộ Công an phát thông báo có vụ án khó xử lý có thể xin cố vấn ở một nơi gọi là tổ đặc án.
Khương Xung nghĩ ngợi rồi liên hệ với tổ đặc án đồng thời nói rõ tình huống, cuộc gọi xin cố vấn với tổ đặc án đều được chuyển tới chỗ Ngụy Thanh.
Số điện thoại liên hệ của tổ đặc án đã công bố được hai tuần, Ngụy Thanh vẫn khó hiểu vì sao không có người gọi tới yêu cầu dịch vụ cố vấn, đến tận sáng nay hắn mới toại nguyện nhận được một cuộc gọi, cuối cùng hắn không còn hoài nghi mình gửi nhầm số điện thoại cho cục Công an nữa.
Sau khi nhận điện thoại, Ngụy Thanh cho người điều tra sơ lược, phát hiện vừa qua có thêm năm vụ án giết chết người thân rồi tự sát, việc này quá không bình thường, hắn lập tức gọi điện báo cho Trình Cẩm.
Hơn một tiếng sau tổ Trình Cẩm đến cục Công an khu Đông, cuối tuần nhưng trong cục rất đông đúc, Cát Duyệt cũng ở đây, hắn hất đầu cười với tổ Trình Cẩm.
Khương Xung lên tinh thần nở nụ cười, đi tới bắt tay Trình Cẩm, “Hoan nghênh mọi người, mọi người có thể đến thật tốt quá.”
Trình Cẩm nhìn người đàn ông hơn ba mươi tuổi trước mặt, nói, “Chỗ các anh nhiều người thế này là…?”
Khương Xung nói, “Họ là người ở cục khác, chỉ có vụ án sáng nay xảy ra ở khu Đông, các vụ án khác là ở khu khác.” Nói xong anh ta định giới thiệu đại biểu các cục khác cho Trình Cẩm.
Trình Cẩm nói, “Không phải nhiều người là có ích, để họ về trước đi, cần thì sẽ liên lạc sau.”
Nụ cười trên mặt Khương Xung biến mất, để tất cả quay về? Mọi người đặc biệt tới là muốn giải quyết vụ án quái lạ này, hơn nữa đây vốn là vụ án của họ đấy, giờ lại phải bị gạt khỏi việc điều tra? “Mọi người là đặc biệt tới, cứ vậy bảo họ đi về, không tốt nhỉ?”
Trình Cẩm nói, “Lẽ ra anh không nên gọi họ tới, bảo họ về đi.
Còn nữa, cho chúng tôi một gian phòng trống.”
Khương Xung sắc mặt khó nhìn dẫn họ vào một gian phòng trống, lúc đi ra Cát Duyệt đi tới cạnh anh ta, “Tôi biết ngay mà, đã nói với anh đừng gọi những người này tới rồi.” Đến nhiều người như vậy quả thật vô dụng, mọi người chẳng ai nghe ai, quản lý chắc chắn đủ hỗn loạn.
Khương Xung liếc mắt, lớn tiếng nói, “Đều là người quen, cậu không biết thẹn không cho họ tới? Như thế quá đắc tội người khác.”
Cát Duyệt cười, “Bây giờ không phải đắc tội rồi sao? Còn là đã tới lại bảo về, càng đắc tội hơn.
Nhưng bọn họ hẳn là sẽ đổ hết lên tổ đặc án nhỉ?”
Khương Xung nhíu mày, anh ta không muốn giúp tổ đặc án gây thù chuốc oán nhưng cũng không muốn suy nghĩ cho tổ đặc án, anh ta nhanh chân đi vào đám đông, nói với mọi người, “Những vụ án này tình huống phức tạp, mọi người về trước đi, mấy ngày nữa có tiến triển tôi sẽ thông báo cho mọi người.”
Mấy ngày nữa? Các nhóm cảnh sát khác đều hiểu đây là lệnh đuổi khách, bọn họ cùng nhìn về phía gian phòng mà tổ Trình Cẩm đi vào, đám người tổ đặc án này đến cũng không chào hỏi ai mà trực tiếp vào văn phòng, giờ lại bảo mọi người đi về, có mấy người lập tức mặt lộ vẻ tức giận quay người đi, những người còn lại xã giao với Khương Xung mấy câu rồi mới lục tục đi.
Khương Xung nhìn Cát Duyệt còn tựa vào tường, “Cậu không đi?”
Cát Duyệt cười nói, “Đúng lúc tôi không có việc gì, trước hết không đi.”
Khương Xung bực bội cào mái tóc hơi dài của mình, quay người đi về phía văn phòng của tổ Trình Cẩm.
Tổ Trình Cẩm đang lật xem tài liệu vụ án, đánh dấu những điểm quan trọng mấu chốt, Du Đạc lại liệt kê những điểm này viết lên bảng.
Trình Cẩm quay đầu nhìn Khương Xung đang đi tới và Cát Duyệt sau lưng anh ta, “Cát Duyệt, vụ án giết người trong phòng kín lần trước ở chỗ anh về sau thế nào?” Vụ án giết người trong phòng kín cũng thuộc án giết người rồi tự sát, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đã đến hiện trường vụ án, lúc đó họ xác định là chủ nhà nam giết người trước rồi mới tự sát, bây giờ mấy vụ án hợp vào một chỗ, quá không bình thường.
Cát Duyệt nói, “Chủ nhà nam vừa thất nghiệp, mấy hôm đó còn cãi nhau với vợ, sau đó xảy ra bi kịch.
Vẫn chưa điều tra được nhiều tin tức hơn.
Nhưng bạn bè của anh ta đều nói anh ta không phải loại người sẽ tự sát, càng không có khả năng giết người, mặc dù đôi khi khá bi quan nhưng tinh thần sa sút mấy ngày rồi sẽ phấn chấn lại.”
Bộ Hoan duỗi người, “Xem ra lần này anh ta không thể phấn chấn lại rồi.”
Khương Xung nhìn người đàn ông hai tay còn quấn băng gạc này, sao hắn lại đi làm lúc bị thương, tổ đặc án không có nhân tính như thế à? “Anh họ tôi không thể tự sát, hai ngày trước anh ấy còn nói năm nay định cùng chị dâu chuẩn bị sinh con, nói rất nhiều về kế hoạch cuộc sống sau này, anh ấy không có khả năng qua hai ngày lại đột nhiên nghĩ quẩn đi giết người rồi tự sát.”
Diệp Lai nói, “Có lẽ hai ngày này đã xảy ra chuyện gì đó?”
Du Đạc nói, “Chuyện có thể khiến người ta giết người rồi tự sát chắc chắn rất nghiêm trọng.”
Khương Xung hơi tức giận nói, “Nếu các cô cậu không tin có khả năng là người khác giết thì còn tới đây làm gì?”
Tiểu An ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nói, “Chú này, chúng tôi đâu có không tin chú, nhưng điều tra án, chúng tôi đương nhiên phải cân nhắc các loại khả năng, em nói đúng không lão đại?”
Khương Xung không thể không biết xấu hổ mà nổi giận với cô gái nhỏ, liền nhìn Trình Cẩm xem anh nói thế nào.
Trình Cẩm không để ý tới họ, nói, “Được rồi.
Hàn Bân đi xem thi thể, Du Đạc hỗ trợ xét nghiệm độc tố, Tiểu An kiểm tra vật chứng hiện có, Diệp Lai và Bộ Hoan đi điều tra vòng giao thiệp của người chết.” Mọi người rời đi cùng cảnh sát cục Công an.
Trình Cẩm gọi Dương Tư Mịch còn đang xem những tấm ảnh đẫm máu, “Tư Mịch?”
Dương Tư Mịch dời đi ánh mắt chăm chú vào ảnh chụp, “Chúng ta đến hiện trường vụ án sáng nay xem một chút?”
Trình Cẩm cười nói, “Vốn định gọi em đi mà.”
Khương Xung lái xe, hắn nhìn hai người ngồi ở hàng ghế sau trong kính chiếu hậu, Dương Tư Mịch nhắm mắt dựa lên người Trình Cẩm nghỉ ngơi, Trình Cẩm suy nghĩ tới xuất thần, anh nắm một tay Dương Tư Mịch, nghịch ngón tay thon dài của đối phương một cái lại một cái. Thế này không đúng lắm ha, Khương Xung liếc mắt ra hiệu với Cát Duyệt.
Cát Duyệt thản nhiên liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó lườm Khương Xung, lái xe của anh đi!
Xe cảnh sát lái thẳng vào khu chung cư xảy ra vụ án, dừng trước tòa nhà anh họ Khương Xung nhảy lầu, rừng trúc rậm rạp, lúc anh họ Khương Xung nhảy lầu đã hướng về một con đường xi măng khác trong rừng trúc nên không đè hỏng rừng trúc xanh biếc..