Trình Cẩm nói, “Nói những gì cậu nghe được về tình huống gia đình bạn ấy đi.”
Tiêu Khải nhớ lại, “Em và bạn ấy biết nhau từ cấp hai, tuy bạn ấy không kể chuyện gia đình nhưng cuối cùng vẫn nghe được chút ít từ người khác.
Mẹ bạn ấy mất do khó sinh, quan hệ với mẹ kế không tốt vì mẹ kế có con trai riêng, quan hệ với em trai kế cũng không tốt, em từng gặp em trai bạn ấy rồi, là kiểu thiếu niên bất lương, cũng có lẽ là hơi phản nghịch.
Bố bạn ấy đối xử với bạn ấy rất tốt nhưng lại hiếm khi ở nhà, nên bạn ấy sống cũng không tốt lắm.
Có tin đồn bạn ấy chọn tới đây học đại học là muốn cách nhà xa một chút, nhưng không ngờ bố bạn ấy lại chuyển nhà đi theo.”
Nơi này cách âm không tốt, ở bên ngoài văn phòng có thể nghe được tiếng nói chuyện, Thượng Quan Tư Miễn tới phối hợp điều tra theo yêu cầu của Triệu Kinh, đúng lúc nghe được đoạn này, ông ta ngũ lôi oanh đỉnh, trong lòng thống khổ… Ông ta tự nhận mình ra ngoài dốc sức làm việc là để người nhà có cuộc sống tốt hơn, không phải sao, con gái muốn tới nơi này học đại học, ông ta cũng có thể lập tức chuyển nhà theo, lại không ngờ con gái chính là muốn rời khỏi cái nhà này.
Tiêu Khải về ký túc xá.
Thượng Quan Tư Miễn được sắp xếp vào một phòng nghỉ.
Thượng Quan Thụ và Đoạn Quế đang trên đường tới.
Trình Cẩm nói, “Điều tra rõ mọi chuyện về gia đình Thượng Quan Chi, đặc biệt là hai tháng gần đây.
Ngoài ra, di thư này nọ của Thượng Quan Chi vẫn chưa tìm ra?”
Tiểu An nói, “Trong điện thoại di động của chị ấy không có tin nào có ích.
Máy tính thì ở chỗ em, đang phá giải mật khẩu email.”
Triệu Kinh nhìn đám Diệp Lai vội vàng rời đi, anh ta hỏi, “Vậy chúng tôi cần làm gì?”
Trình Cẩm nói, “Giống vậy, điều tra rõ mọi chuyện về gia đình Thượng Quan Chi, đặc biệt là hai tháng gần đây.”
Triệu Kinh hỏi, “Cậu cho rằng Thượng Quan Chi chết vì nhân tố gia đình?”
“Không.
Tôi chỉ cho rằng trước hết phải loại trừ nhân tố gia đình.”
Đám Bộ Hoan hiện đang ngồi trên xe mình, Bộ Hoan nói, “Tra mấy thứ này, nếu là ở Bắc Kinh thì chỉ cần gọi mấy cuộc điện thoại.”
Hàn Bân nói, “Nói vậy, cho dù là ở đây cũng chỉ là chuyện gọi thêm mấy cuộc điện thoại? Anh nên tra ra từ tối hôm qua mới đúng.”
Bộ Hoan kêu lên, “Dù Thượng Quan Tư Miễn hơi nổi tiếng nhưng người nhà ông ta đều là người bình thường được không, người của chúng ta sao mà ăn no rồi đi chú ý tình trạng của người bình thường được, còn không phải bây giờ phải đi tra à, đâu có nhanh lấy được tin tức như thế.”
Diệp Lai khinh thường nói, “Chính anh nói là chuyện gọi mấy cuộc điện thoại trước, dám nói thì đừng phàn nàn.”
“Được lắm, mấy đứa chờ đó…” Bộ Hoan lướt danh bạ điện thoại, bắt đầu thúc giục từng người một, “Làm phiền nhanh chút… Đúng vậy, rất gấp…”
Đến buổi trưa, mọi người trong tổ đặc án đều về văn phòng, ngồi trước laptop, đồng thời mỗi người hai cái điện thoại không ngừng gọi điện thoại.
Triệu Kinh gõ cửa, không ai mở cửa nên anh ta đành tự mở, thò đầu vào trong, “Tổ trưởng Trình, ông Thượng Quan hỏi cậu định khi nào mới gặp ông ta?”
Trình Cẩm nói, “Hôm nay.”
“…” Triệu Kinh lại hỏi những người khác, “Tới giờ ăn rồi, các cô cậu muốn ăn gì không? Tôi đi gọi đồ ăn ngoài.”
Bộ Hoan ngẩng đầu lên nói, “Chúng tôi không tra được thứ có ích thì không có cơm ăn.”
“…” Triệu Kinh nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm dùng ánh mắt “Anh còn chuyện gì” nhìn lại, Triệu Kinh lập tức thức thời rụt đầu, đóng cửa.
Tiểu An nhảy dựng lên trước máy vi tính của mình, “Em nhanh nhất! Lão đại, mở được hộp thư của Thượng Quan Chi rồi, chị ấy quen dùng email giao lưu với bố mình, trung bình hai đến ba ngày một bức, đều là chút chuyện thông thường, không nhắc đến chuyện không vui, bức cuối cùng được viết ngày chị ấy chết, không có mấy chữ.”
Trình Cẩm đi qua đứng sau lưng Tiểu An nhìn màn hình máy vi tính, “Bố, con yêu bố, xin lỗi.” Email không được gửi, im hơi lặng tiếng nằm trong mục tin đã soạn.
Tiểu An lại nói, “Đây là ghi chép điện thoại hai tháng gần đây của Thượng Quan Chi.” Cô đưa giấy in cho Trình Cẩm.
Hàn Bân cũng đứng lên nói, “Đã có kết quả xét nghiệm, trước khi chết Thượng Quan Chi không dùng loại thuốc đặc thù nào.
Ngoài ra, phôi thai trong bụng Thượng Quan Chi không thuộc về họ hàng gần.”
“… Còn may là không phải.” Nếu không đúng là khẩu vị quá nặng.
Diệp Lai nói, “Trong hai tháng này, Thượng Quan Tư Miễn chưa từng về nhà, cho đến khi Thượng Quan Chi xảy ra chuyện.
Ông ta đang bận một công trình trung tâm thương mại cỡ lớn, rất bận.”
Bộ Hoan nói, “Đoạn Quế không có việc làm, sở thích là chơi mạt chược, dạo phố và làm đẹp, rất yêu chiều con trai, không quan tâm Thượng Quan Chi, hai tháng nay ngoài chơi mạt chược ở nhà bạn suốt đêm thì đều ở nhà.”
Du Đạc còn ngồi trước máy vi tính, “Thượng Quan Thụ học cùng trường với Thượng Quan Chi nhưng không cùng cơ sở, cậu ta học bên cao đẳng, thành tích không tốt, bạn bè khắp nơi, thích sống về đêm, thường xuyên lăn lộn ở những nơi rối loạn, có biên bản bị tạm giam.”
Diệp Lai nói, “Hai tháng này Thượng Quan Chi có về nhà một lần vào một tháng rưỡi trước, hôm đó Thượng Quan Thụ cũng ở nhà.”
Bộ Hoan nói, “Đúng, hôm đó Thượng Quan Thụ gọi một đám bạn về nhà tụ tập, hàng xóm nói bọn họ ồn ào đến hơn nửa đêm, dọa báo cảnh sát cũng vô dụng.”
Diệp Lai nói, “Tháng gần nhất, không chỉ có tâm tình Thượng Quan Chi bất thường, Thượng Quan Thụ cũng an phận hơn, nhưng có lẽ vì kỳ thi cuối học kỳ.”
Bộ Hoan lắc đầu, “Không, loại người này sẽ không vì thi cuối học kỳ mà bớt phóng túng, hẳn là có chuyện khác.”
Trình Cẩm nói, “Tất cả địa điểm Thượng Quan Chi đến trong hai tháng này?”
Tiểu An cầm thời khóa biểu của Thượng Quan Chi đối chiếu với thư cô viết cho bố mình, “Buổi tối, ngoài lần về nhà, còn lại đều ở trường.
Ban ngày không cách nào phán đoán.”
Trình Cẩm khẽ gật đầu, “Ai muốn bổ sung không?”
Hàn Bân nói, “Thượng Quan Chi dùng dao đâm xuyên qua bụng mình, hẳn là rất hận phôi thai chưa thành hình trong bụng, đương nhiên, cô ấy tự sát, ở một mức độ nào đó cũng là hận bản thân.”
Dương Tư Mịch nói, “Chết là giải thoát, có lẽ cô ấy định ích kỷ một lần.
Thượng Quan Chi nên được xem là người kiên cường, từ nhỏ đã mất mẹ, quan hệ với mẹ kế và em trai không tốt nhưng nhiều năm như vậy chưa từng phàn nàn với bố hay những người xung quanh, có thể tưởng tượng sau khi tốt nghiệp đại học cô ấy sẽ rời khỏi thành phố này, đến nơi khác sống cuộc sống của mình, bây giờ chỉ cách lúc tốt nghiệp một năm.
Xem ra cô ấy bị đả kích rất lớn, bản thân không xử lý được lại không quen nhờ người khác giúp đỡ, cuối cùng bước vào ngõ cụt.”
Mọi người trầm mặc.
Bộ Hoan nói, “Sau này chúng ta không thể nhận vụ án tự sát nữa, rất dễ ảnh hưởng tâm trạng.”
Diệp Lai nói, “Anh nói thì dễ, đưa đến chỗ chúng ta sẽ không phải sự kiện tự sát đơn thuần.”
“Được rồi.” Trình Cẩm nói, “Hình như mai là cuối tuần?”
Mọi người bị dời lực chú ý, bắt đầu thảo luận cuối tuần muốn làm gì… Chờ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thì đã không thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đâu nữa.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi gặp Thượng Quan Tư Miễn trước, người đàn ông trung niên này mờ mịt ngồi đó, không còn chút hùng hổ dọa người nào.
Trình Cẩm nói, “Ông Thượng Quan, xin chào.”
Thượng Quan Tư Miễn nhìn Trình Cẩm, “Các cậu không nên đến trễ như thế.”
Trình Cẩm thành khẩn nói, “Rất xin lỗi, là lỗi của tôi.”
Thượng Quan Tư Miễn nhíu mày, “Mời vào đề đi.”
Trình Cẩm hỏi, “Ông biết quan hệ giữa con gái Thượng Quan Chi của ông với mẹ kế và em trai không hòa hợp không?”
Thượng Quan Tư Miễn lạnh lùng thốt, “Giờ đã biết.
Là việc này dẫn đến…” Ông ta nhắm mắt lại, “Cái chết của con bé?”
Trình Cẩm nói, “Chắc là không hẳn.
Chúng tôi cần đổi một phòng khác, có thể phối hợp với chúng tôi một tiếng không?”
Thượng Quan Tư Miễn gật đầu, đi theo Trình Cẩm vào một căn phòng khác ở cùng tầng, người vợ Đoạn Quế của ông ta cũng ở đây, bà ta miễn cưỡng cười nói, “Tư Miễn.” Thượng Quan Tư Miễn gật đầu nhưng không nói gì.
Bàn làm việc trong phòng có đặt máy vi tính, hình ảnh trên màn hình video quay căn phòng Thượng Quan Thụ ngồi.
Thượng Quan Tư Miễn hỏi, “Đây là có chuyện gì?”
“Thẩm vấn theo lẽ thôi.”
Thượng Quan nhìn thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch xuất hiện trong căn phòng Thượng Quan Thụ ngồi sau khi ra khỏi căn phòng này từ video, Thượng Quan Thụ bất an nhìn hai người đi vào.
Thượng Quan Tư Miễn nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì?” Đoạn Quế không nghe thấy câu hỏi của ông ta, chỉ nhìn chằm chằm video.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ngồi xuống đối diện Thượng Quan Thụ, Trình Cẩm đặt một chồng giấy lên mặt bàn.
Dương Tư Mịch nói, “Cậu và chị gái quan hệ rất không tốt, cậu rất ghét cô ấy?”
Tay Thượng Quan Thụ run lên, “Không có.”
“Không, cậu rất ghét cô ấy, chuyện gì cô ấy cũng làm tốt hơn cậu, trước nay đều là đối tượng khen ngợi của thầy cô, người xung quanh, còn có bố cậu, ông ấy thậm chí còn chuyển nhà đến thành phố này vì cô ấy.
Cho nên cậu rất ghét cô ấy, hận cô ấy.”
Ngực Thượng Quan Thụ phập phồng, còn có thể miễn cưỡng chịu đựng không nói lời nào.
Dương Tư Mịch nói, “Hôm đó mẹ cậu không ở nhà, nên cậu gọi một đám bạn về nhà, lại không ngờ chị cậu sẽ về…”
Tay Thượng Quan Thụ run bần bật.
“Những người bạn của cậu chúng tôi đã tìm được, bọn họ không bình tĩnh được như cậu, đều hỏi gì đáp nấy, cho nên thật ra cậu không chịu mở miệng cũng không sao.” Dương Tư Mịch lộ ra biểu cảm căm ghét, “Lúc đầu chúng tôi cũng không muốn gặp cậu, dù sao loại người có thể làm ra chuyện này với chị gái mình…”
Hai tay Thượng Quan Thụ chợt đập bàn, đứng lên cách bàn áp sát Dương Tư Mịch, mặt cậu ta đầy vẻ điên cuồng, ngũ quan vặn vẹo, “Mày biết cái gì! Tao ghét nó, nhưng tao không muốn làm gì nó! Là tự nó chọn lúc đó trở về, mấy tháng rồi nó chưa về nhà, ai biết nó đột nhiên về, bọn tao chỉ là uống nhiều quá…”
Trình Cẩm đứng lên kéo Dương Tư Mịch cách xa Thượng Quan Thụ một chút, hành động này dấy lên lửa giận của Thượng Quan Thụ, tại sao mọi người đều ghét bỏ cậu ta, tránh cậu ta như tránh ôn thần, cậu ta đột nhiên nhào tới, Trình Cẩm vặn cổ tay kẹp cổ đè cậu ta xuống bàn, “Uống nhiều rượu? Uống nhiều rượu liền dẫn người thay phiên cưỡng hiếp chị gái mình? Hay không chỉ uống rượu, các cậu còn hít ma túy?”
Thượng Quan Thụ đã sụp đổ, gào khóc, “Tôi không cố ý…
Trình Cẩm ném cậu ta ra, kéo Dương Tư Mịch rời khỏi phòng, Triệu Kinh dẫn người đi vào còng tay Thượng Quan Thụ.
Đoạn Quế cũng đang gào khóc trong một phòng khác, “Ông xã, anh cứu con trai chúng ta đi! Xin anh cứu con trai chúng ta…”
Thượng Quan Tư Miễn khiếp sợ nhìn bà ta, “Hóa ra bà biết!” Ông ta tát lên mặt bà ta một cái thật mạnh, Đoạn Quế ngã nhào xuống đất, Diệp Lai nhanh chóng tiến lên túm lấy cánh tay Thượng Quan Tư Miễn, không chờ Thượng Quan Tư Miễn giãy dụa, Bộ Hoan cũng lập tức tiến lên đè cánh tay Thượng Quan Tư Miễn thật chặt.
Trình Cẩm đẩy cửa ra, “Được rồi, chúng ta nên đi thôi.” Nói xong anh kéo Dương Tư Mịch rời đi không quay đầu lại.
“Tới ngay, lão đại.” Diệp Lai nhanh chóng thả tay Thượng Quan Tư Miễn, chạy đi thu dọn đồ đạc rồi đuổi theo đám Trình Cẩm.
Những người khác cũng cầm lấy áo khoác, nhấc túi lên, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan Tư Miễn và Đoạn Quế.
Triệu Kinh chạy theo đám bọn họ, “Cô cậu đi luôn bây giờ? Có việc gấp phải về Bắc Kinh hả?”
Trình Cẩm nói, “Đúng, chúng tôi vội về ăn cơm tối.”
“…”
“Chuyện còn lại vất vả các anh xử lý, có việc cứ liên lạc với chúng tôi.”
Triệu Kinh trơ mắt nhìn tổ Trình Cẩm lên xe, sau đó chạy ra khỏi cổng trường như làn khói, biến mất ở cuối đường.
Trình Cẩm từ từ nhắm hai mắt cùng Dương Tư Mịch dựa vào nhau.
Bộ Hoan vừa lái xe vừa nói thầm, “Lần này anh đoán được vì sao Trình Cẩm tức giận.”
Diệp Lai chậm rãi lật sách trong tay, “Em cũng biết.”
Đã có gia đình hoàn chỉnh, tại sao không tận tâm tận lực bảo vệ nó..