Qua mặt được Thái y phòng thì không khó nhưng khổ sở nhất chính là lão phụ thân này của nàng.
Nàng chậm rãi hóa trang cho gương mặt trắng bệch, sau đó lại bôi đi, lại hóa trang, rồi lại bôi mất vài lần như vậy, nàng cần phải khiến cho bột phấn ăn sâu vào da mặt non mịn để người ta không thể nhìn thấy đây chính là bôi lên. Sau khi nhìn vào kính một lúc lâu, không thể tưởng tượng được đây là một nữ tử chuẩn bị đi xem mắt, người khác chắc chắn là phải vẽ chân mày, trang điểm nhẹ nhàng, cô nàng thì lại hết sức nỗ lực, khiến cho gương mặt trở nên trắng bệch như ma quỷ, nhìn không còn là một con người nữa.
Càng nghĩ càng cảm thấy sự hi sinh của mình là không đáng giá. Vì sao phải vì một tên ma đầu kén ăn mà hi sinh dung mạo như hoa như ngọc của mình, có phải là đã quá xem trọng hắn rồi không?
Cửa phòng có tiếng đẩy nhẹ ra, không xong rồi, phụ thân của nàng đến.
Lư Tuấn bước nhanh vào trong phòng thấy nàng ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, liền vui mừng tươi cười rạng rỡ: “Con gái ngoan, đang trang điểm à, thật là tốt!”
“Phụ thân…” Lư Tú Nhi duyên dáng gọi to một tiếng, trong lòng còn tự cảm thấy buồn nôn. Nhưng lúc này cần phải giả vờ làm nữ tử yếu đuối bệnh tật, liền nhanh chóng thở dốc, nói: “Tú Nhi cảm thấy đầu óc choáng váng đôi mắt hoa lên, không biết có phải là tối qua đã bị cảm lạnh không...”
Lư Tuấn đi đến trước mặt nàng, tập trung nhìn kỹ. Ôi chao sắc mặt trắng bệch, giống hệt như người ta bôi mặt giữ đạo hiếu trong đám tang. Nhưng nhìn kỹ thì lại không thấy có bột phấn.
Ông còn đang dự định đến gần xem cho cẩn thận hơn, thì Lư Tú Nhi đã dùng tay áo che lại nói: “Phụ thân, miệng cha có mùi hôi.”
Lư Tuấn cười ha ha, mắng yêu: “Ai bảo tối hôm qua con làm nhiều món cho ta ăn như vậy, dạ dày óc ách, tất nhiên là phải trướng khí rồi.”
“Con không xong rồi, phụ thân, con đau đầu lắm.” Lư Tú Nhi dùng tay phẩy phẩy, giống như sắp sửa bị hơi thở của cha mình làm nghẹn chết, yếu ớt dựa vào bên cạnh bàn trang điểm.
“Đừng giả vờ nữa. Hộp phấn trắng vẫn còn chưa cất kia kìa, cái nắp vẫn còn nguyên đấy.” Lư Tuấn hết sức thong thả mở hộp phấn hạnh nhân nhỏ ra, duỗi tay quệt một chút, bỏ vào miệng nếm.
“Ừ làm cũng đạt lắm.” Ông đánh giá.
Thất bại rồi…
Lư Tú Nhi nghĩ, lão phụ thân nhà mình quả không hổ danh là Vị Vương, những thứ kỹ xảo như thế này không thể lừa được ông. Sớm biết như vậy thì nên rải thêm một chút hương phấn ở trong phòng, làm cho khứu giác của ông bị nhầm lẫn trước…
Chuyện đến nước này nàng chỉ có thể miễn cưỡng lấy son phấn trâm cài ra, trang điểm khuôn mặt nhẹ nhàng, lại cài một nhánh hoa lan lên trên tóc, khiến cho mái tóc đen càng bồng bềnh như mây. Lư Tuấn hài lòng nhìn con gái trang điểm, không khỏi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của A Huân phu nhân mình.
Trâm cài bằng ngọc phỉ thúy, giắt một miếng ngọc đồng tâm, thân ảnh uyển chuyển, mày cong má phấn. Đôi môi thơm ngát bôi một chút son, giống như giọt sương vừa đọng lại, lại dùng chút sơn móng tay, giống như hoa phượng tiên rung rinh. Sau khi trang điểm một chút, Lư Tú Nhi phát hiện dung mạo mình cũng rất diễm lệ.
Lư Tuấn thấy con gái chuẩn bị thay quần áo liền rời khỏi phòng. Lư Tú Nhi đổi một bộ váy dài ở phía sau bình phong, váy dùng tơ ngó sen, lại nhìn vào trong gương, mỹ nhân như hoa như ngọc kia có thật là nàng không...
Lúc mở cửa phòng gặp phụ thân, đột nhiên nàng ngơ ngẩn nghĩ, vì sao trái tim mình lại đập dữ dội như vậy?
Lúc ngồi trên kiệu nhỏ, Lư Tú Nhi vẫn còn quẩn quanh trong suy nghĩ của chính mình. Nếu lấy bộ dạng này của nàng đi gặp Thành Mính thì thật là tốt biết bao. Nàng muốn cho hắn thấy nàng mỹ lệ, diễm quang bức người như thế nào. Nàng cũng muốn thấy bộ dạng kinh ngạc và vui mừng của hắn.
Nàng thở dài một hơi, cần phải bình tĩnh lại. Lư Tú Nhi tuyệt vọng nhớ lại, bây giờ không phải là đang đi gặp người trong lòng, mà đi gặp tên công tử Tô Thảng tiếng xấu đồn xa kia. Mấy chữ "tiếng xấu đồn xa", tất nhiên là sau khi Lư Tú Nhi nghe phụ thân mình giới thiệu lại chú giải, liền cảm thấy mấy chữ này không hề oan uổng cho hắn.
Nếu hắn vừa gặp mặt đã bắt nàng nấu ăn, thì nàng phải làm sao đây? Ngoan ngoãn lộ ra sở trường của mình vì hắn, hay là chỉnh đốn, dạy dỗ tên khốn kiếp này một chút?
Vì ý tưởng này mà hàng mi dài của nàng hơi run lên một chút, hừ, thật sự rất muốn để cho người biết một chút lợi hại của Lư Tú Nhi ta. Năm tuổi nàng đã học nghề, chín tuổi đã có thể tự mình nấu bếp, mười lăm tuổi đã có thể đích thân nấu canh cho Hoàng Thượng, từ đó danh tiếng lan khắp kinh thành. Nấu nướng đối với làng quen thuộc như hơi thở, có thể tùy tiện ra tay bất cứ lúc nào. Muốn dùng thức ăn để dạy dỗ người ta, có gì là khó khăn chứ?
Đã đến Thưởng Vị Lâu, Lư Tuấn vui mừng rạo rực cười như hoa nở, dưới sự dìu đỡ của Lư Tú Nhi, một đường vừa ho khan vừa đi tới, bước lên cầu thang đến phòng dành cho khách đã đặt trước.
Lư Tú Nhi vừa tiến vào phòng đã nhìn thấy một người mặc cẩm y hoa phục, cao lớn mập mạp, ăn vận như thương nhân, ánh mắt sáng rực. May mắn là hai bên tóc mái đã có sợi hoa râm, lại còn thêm rất nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt, đây nhất định là Tô Hằng Chu. Nàng không khỏi có chút đau khổ nghĩ thầm, người của Tô gia… quả nhiên là mập mạp.
Hoàn Lãng Tình và Thành Mính đều phong độ nhẹ nhàng, theo đạo lý mà nói người cùng hàng với bọn họ là Tô Thảng cũng không thể quá kém. Nhưng sau khi cẩn thận quan sát Tô Hằng Chu, Lư Tú Nhi rầu rĩ không vui đưa ra một suy đoán, Tô Thảng chắc chắn là kẻ hai mắt trợn to, làn da trắng toát, miệng rộng hàm hồ. Giống như người mà nàng đã nhìn thấy trong giấc mơ.
“Tiểu thư Lư gia quả nhiên là bộ dạng xinh xắn thông minh!” Một tiếng cười vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, trước mắt đột nhiên xuất hiện nữ tử hoa dung tráng lệ đưa tay ra cầm lấy tai nạn, sóng mắt người nọ như dòng nước lay chuyển, lại giống như là bạn thân lâu năm trồng khuê cát của nàng.
“Đây là tiểu thiếp Mị Nương của ta.” Tô Hằng Chu giải trừ sương mù trong lòng nàng.
Lư Tuấn lập tức hiểu ra, Tô Hằng Chu quanh năm buôn bán ở bên ngoài, trong khi đó Tô Mị Nương chính là nữ tử có tài xử lý sự vụ tất cả mọi chuyện ở Tô gia, tài năng và nhan sắc của nàng ta cũng đã truyền đi khắp kinh thành.
Tô Mị Nương có độ tuổi không khác là mấy so với Lư Tú Nhi, khuôn mặt phong tình vạn chủng, Lư Tuấn không tham nữ sắc nhiều năm cũng phải nhìn nàng ta thêm mấy lần. Lư Tú Nhi cũng cảm thấy thương cảm cho nàng ta, liền đánh giá một lần từ trên xuống dưới, sau đó rời ánh mắt đi.
“Thật là một cô nương tốt, mau đến ngồi bên cạnh ta nào, nếu tình tiểu tử kia dám ức hiếp ngươi, thì ta nhất định sẽ ra mặt cho ngươi.”
Tô Hằng Chu cười ha ha: “Lư tiểu thư đừng sợ hãi.” Sau đó lại quay đầu nói với Lư Tuấn: “Thảng Nhi và Hoàn quận vương có hẹn dùng điểm tâm sáng, lát nữa sẽ đến sau.”
Lư Tú Nhi âm thầm giật mình, Hoàn Lãng Tình hẹn Tô Thảng ăn điểm tâm sáng, hai tên khốn này rõ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều không phải người tốt gì... Nhưng mà, Tô Thảng có thuận miệng đề cập tới chuyện xem mắt hôm nay với Hoàn Lãng Tình không?
Nàng chỉ cảm thấy chuyển đi xem mắt Lần này chính là chuyện mất mặt nhất trong cuộc đời Lư Tú Nhi nàng từ trước đến nay, tuy rằng Hoàn Lãng Tình không có liên quan gì đến cuộc sống của nàng, nhưng dù sao cũng đã từng gặp mặt một lần, nàng cũng không hi vọng hắn ta biết chuyện của mình.
“Ở chỗ này là có thể quan sát được mọi thứ, chúng ta cứ thong thả mà chờ hắn.” Tô Mị Nương đẩy cửa sổ nhìn xuống đường, quan sát bên dưới lầu.
Lư Tuấn ngồi đối diện uống trà với Tô Hằng Chu, hai người có vẻ rất hợp ý, nói chưa được hai câu đã bàn đến chuyện mua bán, chỉ có một mình Lư Tú Nhi là cảm thấy khó chịu. May mắn là trà vừa mới mang tới, Tô Mị Nương dựa vào cửa sổ nhìn thấy người, vỗ tay cười nói: “Công tử nhà chúng ta tới rồi kìa!”
Người nọ mặc một bộ áo dài, cực kỳ hoa lệ cưỡi một con ngựa trắng nhanh nhẹn đi tới. Lư Tú Nhi tò mò ló đầu ra, vừa nhìn thấy dung nào của hắn đã lập tức ngây người.
Không thể ngờ là hắn không hề giống với Tô Hằng Chu một chút nào, dáng người cao ráo đĩnh đạc, khuôn mặt anh tuấn sáng trong. Trên môi luôn có một nụ cười như có như không, lại như đang nghiền ngẫm điều gì, nhìn mọi thứ xung quanh một cách hết sức thú vị. Khóe miệng hơi nhếch lên một chút, che giấu thái độ khinh thường, giống như trên thế gian này không có chuyện gì có thể khiến hắn bận tâm.
Hắn cũng mặc kệ con ngựa đi hướng nào, toàn thân nhẹ nhàng thong thả, rồi lại có cảm giác hân hoan không nói nên lời. Cả con phố đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có một mình hắn đi xuyên qua thời không, đến tiểu lâu mà nàng đang ngồi.
Lư Tú Nhi không nghĩ tới hắn lại cảnh đẹp ý vui như vậy. Không chỉ là không hề chán ghét mà cấp bậc của hắn còn tăng lên một chút ở trong lòng nàng. Nhưng so với Thành Mính, hắn vẫn còn kém một chút.
Nàng vừa nghĩ như vậy liền phóng tầm mắt ra xa hơn. Ôi trời ơi vì sao ngay cả Hoàn Lãng Tình cũng tới? Sắc mặt Lư Tú Nhi lập tức đột biến ngồi lại chỗ cũ mà trong lòng kinh hoàng không thôi.
Tô Mị Nương quay đầu nhìn về hướng Tô Hằng Chu nói: “Hắn còn đưa cả Hoàn Quân Vương đến, thiếp thấy là…”
Nửa câu sau nàng ta không nói.
Nhưng Lư Tú Nhi biết sự tình không ổn, Hoàn Lãng Tình nhất định là đã biết chuyện xem mắt. Nữ tử mà hắn ta nhạo báng ngày hôm qua lúc tình cờ gặp được, rằng tuổi tác đã cao mà còn chậm chạp chưa xuất các, bây giờ lưu lạc đến mức phụ thân đại nhân phải đích thân ra trận dắt mối tơ hồng...
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Nơi này chỉ có Lư Tuấn là thoải mái tự nhiên không biết chuyện gì cả, còn đang bình thản bàn luận về phong tục các nơi.
Thịch thịch thịch, tiếng bước chân truyền đến, cửa mở. Lư Tú Nhi tâm một chút nhắc tới cổ họng.
Tô Thảng cùng Hoàn Lãng Tình sóng vai đến gần, Lư Tú Nhi hơi ngước mắt, cấp tốc nhìn lướt qua. Nhìn ở khoảng cách gần, nàng mới phát hiện Tô Thảng dường như đang che giấu bên dưới khuôn mặt sáng trong là sự hậm hực mà không muốn ai biết được. Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia giống như có sao đêm thâm trầm, tuy rằng có thể trực tiếp nhìn thấu đáy lòng người khác, nhưng cũng hết sức mơ hồ khó xác định, khiến người ta không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Trong khi đó, Hoàn Lãng Tình kia… hôm qua gặp hắn trước sau nàng vẫn không ngẩng đầu cho nên không nhìn thấy được rõ ràng bây giờ cuối cùng cũng đã nhìn ra. Khuôn mặt của hắn ta hơi dài hơn so với Tô Thảng, sống mũi cao thẳng hình dáng rõ ràng. Hai mắt to và rất có thần, lập lòe ánh, lộ ra uy nghi. Lúc không cười có thể nói là long chương phượng tư, quý tướng không thể diễn tả. Lúc cười lại cực kỳ phóng khoáng, biểu lộ tư thái hiệp cốt nhu tình.
Hoàn Lãng Tình nhìn thấy Lư Tú Nhi, còn khẽ gật đầu với nàng một cái. Nàng chưa kịp hốt hoảng thì đã nghe thấy Tô Thảng hờ hững nói: “Phụ thân, con tưởng rằng hôm qua cha chỉ nói đùa mà thôi, sao lại thật sự chơi trò gia đình thế này?”
Hắn dường như căn bản là không hề nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp yêu kiều ở trước mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Hằng Chu mà hưng sư vấn tội.
Tô Hằng Chu dường như có chút sợ đứa con trai này, cười làm lành nói: “Lư gia tiểu thư nấu ăn rất ngon, ngay cả Hoàng Thượng cũng khen ngợi, con…”
Lời này nghe thật chói tai, Lư Tú Nhi chỉ hận không thể tìm được chỗ nào đó trốn đi, nghe như thế nào cũng giống hệt như đang giới thiệu một nữ đầu bếp!
Tô Hằng Chu còn chưa nói xong, Tô Thảng đã trực tiếp ngắt lời: “Thôi bỏ đi! Con chưa bao giờ thích những gì mà phụ thân xếp đặt cả. Phẩm vị của cha kém đến mức mà ai cũng biết, đồ vật mà cha xem là trân bảo thì không ai cần đâu!”
Trời ạ, đây là một đôi phụ tử như thế nào, thật là không thể nói nổi… Tô Thảng càng đáng ghét, chỉ mấy câu của hắn cũng đã có thể khiến cho Tô Mị Nương bực bội vô cùng, Lư Tú Nhi thì càng không cần nhắc đến.
Đồ vật? Hắn dám xem nàng là đồ vật hay sao? Hoàn Lãng Tình liếc mắt nhìn Lư Tú Nhi với ánh mắt đầy thương hại.
Không được! Lư Tú Nhi không thể nhịn được nữa, cưng tức giận của nàng giống như một chảo dầu đang sôi sùng sục. Nàng không thể chịu đựng được ánh nhìn chăm chú thương hại và soi mói của Hoàn Lãng Tình như vậy. Đây rõ ràng là một loại cảm xúc vi diệu, nàng không thể nói rõ được nhưng đúng là lần đầu tiên mới gặp phải tình trạng như vậy.
Vì thế, tiếng một cái tát nhanh chóng vang lên.
Tất cả mọi người ở đây đều choáng váng, bao gồm cả Lư Tú Nhi. Nàng không biết rằng bàn tay của mình sao lại có thể nhanh chóng và chính xác đến mức đánh thẳng vào má trái của Tô Thảng đến như vậy, khiến cho khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn phải in rõ ràng năm dấu tay.
Giờ phút này nàng chỉ có một ý nghĩ.
Phải bỏ trốn. Gặp phải phiền phức to như vậy không trốn thì còn làm được gì?!
Nàng bước hai bước cũng thành một bước, trước khi những người khác có phản ứng, thì nàng đã kịp thời nhảy ra khỏi cửa.
Người của Tô gia tất nhiên cũng không ngờ rằng Lư Tú Nhi thục nữ không lên tiếng từ nãy đến giờ còn có một chiêu này, ngay cả Lư Tuấn cũng cảm thấy hết sức bất ngờ, ngoại trừ cười xấu hổ ra thì không biết phải làm gì. Chỉ có một mình Hoàn Lãng Tình lộ ra biểu hiện suy tư liếc mắt nhìn Tô Thảng một cái.
Tô Thảng sau khi kinh ngạc một lát, vừa che lại khuôn mặt bị đau vừa thì thầm nói:“Nàng ta dám đánh mình?”
Hắn lặp lại câu nói này mấy lần.
Tô Hằng Chu thấy vẻ mặt âm u của hắn, vội nói: “Con tuyệt đối đừng nóng giận, vừa rồi là vì con ăn nói quá đáng không thể trách tiểu thư Lư gia được.” Tô Mị Nương hừ lạnh một tiếng, không đồng ý với lời này cho lắm. Tô Hằng Chu nhìn về phía nàng ta với ánh mắt cầu cứu, nhưng nàng ta còn đang giận dữ cho nên không thèm giúp đỡ.
Lư Tuấn vốn tưởng rằng Tô Thảng sẽ nhảy dựng lên đuổi theo Lư Tú Nhi, ông ta đã đi ra đến cửa chuẩn bị lấy thân cản lại, không cho Tô Thảng tiếp tục làm tổn thương con gái mình. Nhưng lại không ngờ rằng sau khi Tô Thảng lặp đi lặp lại câu nói kia mấy lần lại đi tìm một cái ghế dựa mà ngồi xuống, một tay ôm lấy má, tất nhiên là bên bị đánh, một tay vơ lấy chung trà uống một hơi cạn sạch.
Hoàn Lãng Tình nheo mắt, muốn nhìn thử xem Tô Thảng rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì… những người còn lại thì đều lo lắng đề phòng, cũng không biết bước tiếp theo hắn có nổi trận lôi đình hay không.
“Ta bỗng nhiên rất muốn ăn thức ăn nàng ta nấu, làm phiền mọi người mời nàng ta quay lại.” Lúc Tô Thảng đưa ra kết luận này, giọng điệu trở nên hết sức dịu dàng, khiến cho tất cả mọi người đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Bọn họ đều hiểu rằng nếu hắn thật sự nổi giận, thì cơn giận này tuyệt đối không phải là bọn họ có thể hứng chịu được. Kết luận này của hắn khiến cho bọn họ tươi cười đầy mặt. Nhưng mà, Lư Tuấn cũng đồng thời đưa ra một kết luận khác.
“Tú Nhi đã bỏ đi thì nhất định không quay lại.”
Ông khó khăn lắm mới có thể trồng cây ngàn đắng lừa gạt con gái đến đây xem mắt, không nhờ kết cục lại là như vậy. Lấy tính tình quật cường cao ngạo của Lư Tú Nhi, làm sao lại dễ dàng ăn nói khép nép đến đây nấu thức ăn cho Tô Thảng được?
Tô Hằng Chu thở ngắn than dài: “Con đó con đó, đang êm đang đẹp cứ nhất quyết phải khiến cho một cô nương tốt như vậy tức giận bỏ đi là thế nào...”
Tô Mị Nương cười lạnh: “Có thành ý, thì phải tự mình đi mời người ta.”
“Ta không đi.” Tô Thảng cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, “Nàng ta muốn gả, ta cũng chưa muốn cưới.”
Tô Hằng Chu vẫn luôn hít hà, nói lời này ở trước mặt Lư Tuấn, thì không khác gì khiến hai bên khó xử... May mắn là Lư Tuấn đại nhân đại lượng, không để ý tới lời nói ngông cuồng này của hắn, cũng không muốn cãi nhau với Tô Thảng. Đám người đều là ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, cứng đờ một chỗ.
“Để ta đi mời vậy. Tô huynh, chờ tin tốt của ta.” Hoàn Lãng Tình hơi khẽ mỉm cười, bước từng bước vững vàng ra cửa.
Tô Thảng muốn gọi hắn ta quay lại nhưng cũng không biết làm sao. Hắn thật sự rất muốn chạy vội xuống lầu, nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra miệng, chỉ có thể trầm tư nhìn theo bóng dáng Hoàn Lãng Tình.
Hoàn Lãng Tình bước ra khỏi Thưởng Vị Lâu, sau khi hỏi thăm hướng đi của Lư Tú Nhi từ chỗ tiểu nhị, liền phải bước đến chỗ ngựa của mình, lên ngựa phi một đường. Nàng mặc một bộ váy dài đỏ rực cũng không hề khó tìm, Hoàn Lãng Tình chỉ chạy qua một con phố đã nhìn thấy Lư Tú Nhi đứng ngơ ngác ở một góc Tường, thất hồn lạc phách.
“Lư tiểu thư.” Hắn tao nhã đi tới phía trước, gọi một tiếng.
Lư Tú Nhi bị tiếng kêu của hắn làm giật mình, vừa nhìn thấy là hắn khuôn mặt lại đỏ lên.
Hoàn Lãng Tình thấy khuôn mặt nàng ửng đỏ trong lòng có chút xao xuyến, cố ý nói: “Không biết ta có thể gọi nàng là Tú Nhi cô nương không?”
“Quận vương gia có việc gì?” Nghe hắn trêu đùa, nàng không khỏi nhớ tới lần đầu gặp mặt. Hắn ta lộ rõ bản tính phong lưu, nàng nên tránh xa thì tốt hơn.
“Gọi ta Hoàn công tử là được rồi, nếu không thì nàng muốn gọi là Lãng Tình, ta cũng không phản đối.”
Lư Tú Nhi tức giận nói: “Quận vương gia, tiểu nữ tử không cảm thấy giữa chúng ta có quan hệ gì, mà có thể trực tiếp gọi tên như vậy!”
“Tô Thảng và ta là huynh đệ kết giao, nếu Tú Nhi cô nương sẽ nhanh chóng trở thành đệ muội của ta, chúng ta xưng hô thân mật một chút, cũng không có gì là không đúng...” Hoàn Lãng Tình chậm rãi nói.