Tô Đường Công Tử

Tốc độ về ánh mắt của cả hai còn nhanh hơn so với vừa rồi phủi tay, đôi mắt giống như bị bỏng rát, một lúc lâu cũng không nhìn thấy rõ. Hai người đều trực tiếp nhìn chằm chằm về phía trước, để ánh mắt không giao thoa với nhau nữa, giữ khoảng cách thích hợp, sóng vai đi trên hành lang hoàng cung. Đám thái giám đi ngang qua, khom lưng thi lễ với bọn họ, Tô Thảng và Lư Tú Nhi gật đầu đáp lễ từng người, tuyệt đối không nhìn đối phương một cái.

Lư Tú Nhi tâm thần không yên đi bên cạnh Tô Thảng, loại cảm giác này khác hoàn toàn với trước kia.

Nàng nhớ rõ lúc cùng đi rước đèn với Thành Mính, hoa đăng đầy đường lóa mắt như một đàm đom đóm lập loè, hai người bọn họ lại giống như tri kỷ tình nhân cầm tay cùng ngắm, yên tĩnh ngọt ngào. Ôi, đáng tiếc Thành Mính vĩnh viễn sẽ không kéo tay nàng, hắn nho nhã lễ độ, tiến lùi đúng mực như vậy, tuyệt đối sẽ không mất quy củ. Lúc đi cùng Hoàn Lãng Tình, nàng lại nghĩ đến việc khoe khoang với thế nhân, có tâm thái tự đắc nho nhỏ, dù sao đi nữa, quận vương gia ngọc thụ lâm phong như hắn, nghe huyền ca biết nhã ý, là bằng hữu tốt chỉ cần nhìn là cảnh đẹp ý vui, ai thấy cũng đều cực kỳ hâm mộ.

Nhưng tên tiểu tử thúi trước mắt này… Hôm qua còn là suýt chút nữa đã là người có hôn ước với nàng, sau đó lại trở thành cấp trên nghiêm khắc giám sát công việc của nàng, giờ phút này, nàng đã bị hắn nắm tay và cảm nhận sự dịu dàng ấm áp của hắn. Nàng len lén khẽ vuốt cổ tay bị hắn nắm, nhớ lại lực độ siết chặt từ bàn tay to của hắn, có một loại cảm giác trong lòng nhộn nhạo kỳ diệu.

Lư Tú Nhi bước chân chậm lại, trời ạ, nàng không thể để hắn thấy hành động cầm lòng không đậu này của mình. Vì sao bị tên khốn đáng ghét này nắm tay, lại có cảm giác đặc biệt ấm áp, đặc biệt thoải mái như vậy? Thậm chí, khi nàng đi chậm hơn tụt lại phía sau hắn, chăm chú nhìn thân hình thon dài cao lớn của hắn, hai má lại lặng lẽ đỏ ửng lên. Nàng tự cảm thấy xấu hổ vì phản ứng này của mình, giống như vừa mới làm chuyện sai lầm không thể tha thứ.

Sau đó, nàng giơ tay kia lên, nhẹ nhàng ngửi thử.

Ồ, quả thực có một mùi hương nam nhân nhẹ nhàng, vẫn còn lưu lại. Nàng có bản lĩnh phân biệt mùi vị như vậy, cần phải đa tạ mười mấy năm làm trù nghệ tôi luyện mà thành. Lư Tú Nhi nhấp miệng vui vẻ, giống như vừa trộm được bảo bối, hai tay giấu sau lưng, lúc này mới một lần nữa đi đến bên cạnh Tô Thảng.

Tô Thảng lấy làm lạ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt vội vàng chột dạ mà dời đi. Ôi, nha đầu này tuy rằng lớn lên xinh đẹp, nhưng hắn có sóng gió gì mà chưa từng thấy qua, thật sự không đáng vì một dòng suối cạn nước mà động lòng. Hắn âm thầm cười nhạo bản thân trong lòng, ngay cả thức ăn nàng làm hắn cũng không muốn ăn, sao lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy? Vừa rồi chỉ là bất cẩn dắt tay nàng, hoàn toàn là bị Hoàn Lãng Tình khiến cho đầu óc choáng váng, chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Hắn có lòng tốt, không muốn Lư Tú Nhi trở thành chiến lợi phẩm của Hoàn Lãng Tình. Đúng rồi, tên tiểu tử Hoàn Lãng Tình kia nhất định là cố ý dụ dỗ Lư Tú Nhi, hắn ta muốn làm gì nhỉ? Trêu tức công chúa? Rất có thể... Cần phải tìm một cơ hội nói rõ với nha đầu ngốc này mới được, vương tôn công tử không phải dễ trêu vào như vậy, huống chi Nhạc An công chúa có tiếng khó dây dưa, nếu muốn bóp chết Lư Tú Nhi, quả thực không cần tốn quá nhiều sức lực. Cần phải nhắc nhở nàng, tránh xa Hoàn Lãng Tình một chút.

Tô Thảng nghĩ đến đây trong lòng lại âm thầm giật mình, ối, vì sao mình lại phải xen vào việc này, vừa định phối cảnh quan hệ với nàng, thì cần gì phải quan tâm đến an nguy của nàng chứ...

Hừ, nàng có sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn. Chờ khi nàng thực sự có thể nấu được một món ăn mỹ vị khiến hắn hài lòng, rồi nói sau.

Nghĩ đến mỹ vị, hắn lại càng bụng đói cồn cào. Thật là, hoàng cung xây dựng cũng không khác gì rừng rậm, muốn ra ngoài cũng phải đi gãy cả chân, tới nơi này quả thật là làm chuyện khổ sai!

Hoàn Lãng Tình! Tô Thảng lại oán hận kêu gào trong lòng, những gì hôm nay ngươi ban cho ta, ngày sau bổn thiếu gia nhất định sẽ hai tay trả lại!

Đột nhiên, một ý nghĩ xấu xa tuyệt diệu lóe lên trong đầu hắn…

=========================

Ra khỏi hoàng cung, Tô Thảng giống như một con chim ưng vỗ cánh bay cao, dang ống tay áo to rộng, tự do hít thở không khí tự do bên ngoài hoàng cung.

“Ngươi muốn ăn gì?” Lư Tú Nhi thuận miệng hỏi.

Khuôn mặt Tô Thảng lập tức vặn vẹo thành bánh quai chèo. Ai cũng hỏi hắn câu này: Muốn ăn cái gì. Thật khó trả lời. Rất ít có món nào khiến hắn nhất kiến chung tình, càng không có món nào là thiên trường địa cửu. Hắn không hiểu được dạ dày của mình làm được cấu tạo như thế nào, những đồ vật đã ăn qua trong vòng một tháng thì đều khó mà ăn lại nữa.

Lư Tú Nhi thấy khuôn mặt khổ qua của hắn, thở dài: “Ngươi theo ta đi đi, hy vọng sẽ không đói chết ngươi.”

Sau khi có được kiến thức cơ bản vững chắc về trù nghệ, thì cần phải thu thập kinh nghiệm nấu nướng từ khắp nơi, cho nên ra ngoài ăn uống cũng là một trong những bài học của Lư Tuấn, những lúc như vậy cũng thuận tiện dẫn theo Lư Tú Nhi cùng nghiên cứu học hỏi. Lư Tú Nhi quen thuộc đối với ngành ẩm thực trong kinh thành này còn hơn cả Kinh Triệu Doãn, có thể nói là rõ như lòng bàn tay, chỉ đi hai vòng là đã tiến vào một con hẻm nhỏ, đó là một cửa tiệm bánh mùi thơm sực nức bốn phía.

“Chiên giòn thơm nức mới ra lò.” Lư Tú Nhi vui vẻ rạo rực mua hai cái bánh chiên thịt màu nâu vàng.

Nóng đến hơi phỏng tay. Lư Tú Nhi nhanh chóng ném một cái bánh chiên vào tay Tô Thảng, hắn đón lấy, một mùi thơm giản dị tự nhiên chui vào trong mũi, thẳng đến lục phủ ngũ tạng.

Cắn một miếng, mềm xốp thơm ngọt, khiến hắn thèm ăn nhiều hơn, chỉ cắn hai ba lần đã hết cả chiếc bánh. Lư Tú Nhi nhìn khoé môi hắn dính một hạt mè mà cười thầm, nhưng không nhắc nhở, cúi đầu dùng chiếc miệng nhỏ tú lệ chậm rãi thưởng thức mùi vị.

Bộ dạng chung sống hòa bình này của hai người, thật sự giống hệt một đôi thanh mai trúc mã.

“Còn món nào ngon nữa không?” Bộ dạng hắn giống như Thao Thiết, giương nanh múa vuốt muốn ăn thêm thật nhiều.

“Trong khách điếm phố Lân có món canh huyết dê, chỉ cần năm văn tiền.” Lư Tú Nhi nheo mắt, bồi hồi nhớ lại mùi vị tuyệt vời kia, “Húp vào một muỗng sẽ không bỏ xuống được, một ngày chỉ làm trăm chén, không biết bây giờ có còn hay không.”

Tô Thảng bán tín bán nghi, có món ngon đến như vậy sao?! Hắn chưa nghe nói đến bao giờ.

“Loại cậu ấm như ngươi có lẽ là chưa bao giờ đi đến các cửa hàng khách điếm nhỏ như vậy đúng không?” Lư Tú Nhi nhìn thấu tâm tư hắn.

“Đúng vậy.” Hắn ngoan ngoãn thừa nhận. Trong kinh thành có bảy mươi mấy khách điếm làm ăn lớn, hắn đã ăn qua tất cả. Cửa tiệm nhất đẳng có hơn một trăm, cũng đã đi đến gần hết. Muốn hắn đi đến những nơi phẩm chất tồi tàn cửa hàng chật hẹp như thế này thì thật là hạ thấp thân phận.

Huống chi, hắn không cho rằng tiểu điếm sẽ có món ngon thực sự, bởi vì nếu có thì bọn họ đã phát tài mở cửa hàng lớn từ lâu. Phụ thân hắn là thương gia, làm kinh doanh nhỏ thật tốt, sau đó mới chậm rãi phát triển, là người thì bất cứ ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội khuếch trương.

Lư Tú Nhi dẫn Tô Thảng rẽ vào con phố bên cạnh. Chưa được mấy bước đã trông thấy một cửa tiệm treo bảng, phía trước là người chen lấn đông đảo.

“Đấy, chính là ở đây!”

“Ôi trễ rồi…” Tô Thảng thấy tình hình không ổn, giọng nói cũng có chút đáng tiếc.

“Đừng nóng vội, ta có quen biết với ông chủ ở đây, có thể bảo với ông ấy làm thêm hai chén.” Lư Tú Nhi mỉm cười hiểu ý người khác, nhẹ nhàng đi vòng qua đám người, trực tiếp đến đại sảnh, chào hỏi chủ tiệm. Ông chủ kia lập tức đi ra nhà bếp phía sau căn dặn.

Tô Thảng vội vàng tìm chỗ ngồi xuống.

“Hôm nay đã bán hết…” một câu hét lên, sau đó là rất nhiều tiếng than vãn.

Tô Thảng ôm chén canh huyết dê còn nóng hôi hổi, tự cảm thấy mình may mắn hơn những người kia rất nhiều. Đầu tiên hắn ngửi một chút, mùi thơm nồng xộc vào mũi, lại dùng muỗng múc một chút, cho vào miệng. Ơ, quả nhiên khác hẳn với canh huyết dê mà hắn đã từng ăn, có một cảm giác ngon miệng trên mềm rất lạ, giống như tào phớ cực non nớt, vào miệng là tan. Sau đó lại bởi vì có cho thêm dầu vừng cay được đặc biệt chế biến, trong sự sung sướng lại mang theo một chút kích thích, trực tiếp an ủi cái lưỡi và dạ dày của hắn.

“Quả nhiên rất ngon!” Tô Thảng ăn lấy ăn để.

Cuối cùng, nước canh cũng đã húp sạch, hắn hỏi chủ tiệm: “Nhiều người thích ăn như vậy vì sao lại không làm nhiều hơn một chút?”

“Nếu làm nhiều thì người ta sẽ cảm thấy không quý hiếm, cho dù có ngon đến mấy cũng sẽ không đến ăn mỗi ngày.” Chủ tiệm trả lời một cách hiền hòa, Lư Tú Nhi hiểu ý mỉm cười.

Tô Thảng cứng họng, điều này hoàn toàn giống với đạo lý soi mói thức ăn của hắn, không chiếm được mới càng khát vọng.

Bất kỳ một món ăn nào cũng đều không thể chịu đựng được việc sớm chiều đều ăn, còn con người thì sao? Hắn và Lư Tú Nhi cần phải đối mặt nhau một tháng, với tính cách dễ dàng chán chường của hắn, thì có thể chịu đựng được sao? Tuy rằng, trước mắt hắn còn chưa có chút chán ghét nào.

Đại khái là bởi vì hai món ăn mà nàng vừa đề cử, sự kiêu ngạo của hắn lại có vẻ muốn quấy phá.

“Ta dẫn người đến chỗ khác, nếm thử một món điểm tâm không tệ.”

Lúc này Tô Thảng cười hết sức chân thành, hai hàm răng trắng tinh càng làm cho hắn có vẻ càng thêm anh khí bức người, Lư Tú Nhi gật đầu, để hắn dẫn mình đi xuyên qua một con hẻm nhỏ.

Chỉ vừa mới đi được trăm bước, chân mày Tô Thảng nhăn lại, nhìn chằm chằm vào kiệu phu chờ đợi cách đó không xa, Lư Tú Nhi kinh ngạc, hắn còn có tâm tư suy nghĩ đến việc nàng không thể đi xa... Còn tưởng rằng hắn chỉ là một công tử nhà giàu, trong mắt trong lòng chỉ nghĩ đến bản thân.

Lúc đã thoải mái ngồi trên kiệu, cỗ kiệu lắc lư lên xuống, khiến tâm tình Lư Tú Nhi cũng trở nên phập phồng. Không ngờ tên tiểu tử thối này cũng có một mặt như vậy, cuối cùng nàng cũng bị hắn mê hoặc, bị bộ mặt giả trang của hắn lừa hay sao? Ôi...

Lư Tú Nhi vẫn không quên được hành vi ác liệt của hắn trong lần đầu gặp mặt, so với danh tiếng xấu xa lúc trước, tính tình thật sự của Tô Thảng quả thật là tốt hơn rất nhiều.

Còn Thành Mính... Mỗi lần tâm trí bị dao động, nàng liền nhớ tới nam tử này. Có lẽ là hắn đã quên mất chuyện gặp được nàng ở hội hoa đăng lần trước. Hội qua đăng phủ bụi ký ức kia tạo thành một mối tương tư ngắn ngủi. Nàng lúc đó cầm một chiếc lồng đèn hoa sen? Té ngã rồi được người ta nâng vậy. Một canh giờ sau đó bọn họ cùng đi ngắm hoa đăng, hắn đi với nàng, giống như một bữa tiệc vui vẻ trong cuộc sống mơ màng.

Cuối cùng cũng phải kết thúc...

Cỗ kiệu bỗng nhiên ngừng lại. Xốc mành lên nhìn thấy mấy chữ, “Trầm Hương Các”, đây chính là trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

Tô Thảng gọi loại trà nổi tiếng ở Chiết Giang “Cố Chử Tử Duẩn”, đây là trà tiến cống mỗi năm, bắt đầu vận chuyển trước tiết Thanh Minh mười ngày, ra roi thúc ngựa đến kinh thành. Lư Tú Nhi hiểu được sự quý giá của nó, Tô Thảng vừa mở miệng đã gọi loại trà cao cấp này, có thể thấy hắn vô cùng xem trọng nàng.

Nhưng cũng có thể là hắn không muốn mất mặt mà thôi. Lư Tú Nhi chỉ có thể giải thích hành vi của hắn như thế, tuy rằng nàng rất muốn tin tưởng vào cảm giác đầu tiên.

“Ngươi đã từng đến đây sao?” Tô Thảng hỏi.

“Ở đây chi phí quá đắt, gia phụ chỉ dẫn ta tới một lần mà thôi. Lúc ấy cũng chỉ có thể uống trà Thọ Châu Hoàng Nha.”

Tô Thảng gật đầu: “Đó cũng được xem là diệu phẩm. Nhưng vẫn không thể so sánh với mùi hương như hoa quế mùa xuân, màu sắc như hoa cúc mùa thu của Cố Chử Tử Duẩn, đúng là quỳnh tương ngọc dịch.” Hắn đĩnh đạc nói, khiến cho người ta quên đi tục khí, bộ dạng tươi tắn xán lạn giống như một người khác hoàn toàn.

Lư Tú Nhi mỉm cười, trà còn chưa mang lên, mà người thì đã say. Trong không khí ưu nhã của trà lâu, hắn và nàng đều trầm tĩnh, bỏ qua tất cả những chuyện bực bội thường ngày.

Hai người đợi một lúc, trà lâu đã pha trà xong, sử dụng chung trà bằng sứ đen vẽ từ bút lông thỏ, chứa đựng mùi thơm Cố Chử Tử Duẩn tươi mới. Lư Tú Nhi cẩn thận nên trung trà lên, híp đôi mắt lại nhẹ nhàng thưởng thức.

Tô Thảng nghiền ngẫm lại chăm chú nhìn nàng hơi nhăn mũi, chiếc mũi thanh tú cao thẳng hoàn toàn phù hợp với đôi môi đỏ căng mọng, càng hấp dẫn tầm mắt của hắn hơn so với danh trà kia.

Lư Tú Nhi mở mắt ra, Tô Thảng cuống quít dời mắt, chỉ chung trà nói:

“Đây là trà được pha từ nước suối thiên hạ đệ nhất … Trấn Giang Trung Linh đấy.”

Lư Tú Nhi kinh ngạc: “Thật sự là được mang về từ Trấn Giang sao?”

“Tạm thời cứ cho là vậy.” Tô Thảng chớp chớp mắt, “Nước suối thì chắc chắn còn có phải là lấy từ Trấn Giang hay không thì nếu ngươi tin là phải, hãy cảm nhận trên đầu lưỡi có phải sẽ thấy ngon hơn không?”

Lư Tú Nhi bật cười, cố tình nhấp một hớp: “Quả nhiên, không giống với bình thường.”

Nàng cười rất xinh đẹp lại còn có chút xấu hổ giống như hoa quỳnh đột nhiên nở rộ, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến thần hồn hắn điên đảo.

Khoảnh khắc này giống như ảo giác, nàng lại giống như một đóa hoa lan, im lặng cầm chung trà mà không nói, chỉ say mê trong việc thưởng thức trà.

Mùi hương trà toả ra trong không trung yên lặng, phòng bên cạnh bỗng dưng có tiếng đàn cất lên, như cao sơn lưu thủy, gió mát nhẹ đưa, thiên nhiên trong lành.

“Phượng liễn tìm xuân say chuếnh choáng, tiên nga giáng thế ngự mành khai.” Lư Tú Nhi không tự chủ được liền ngâm nga một câu. Ở trong cung nàng cũng đã từng phẩm trà Cố Chử Tử Duẩn, nhưng cũng không được nấu đúng phương pháp như ở đây. Nhưng cũng có thể là người uống trà đã có tâm cảnh khác.

“Mẫu đơn cười rung rinh trước gió, truyền gọi măng tím Hồ Châu sang.” Tô Thảng cũng lơ đãng đáp lại một câu.

Thì ra hắn cũng không phải là không có học vấn không nghề nghiệp, Lư Tú Nhi liền không tự chủ cho hắn thêm một chút hảo cảm.

“Tô công tử!” bỗng dưng có một giọng nói dịu dàng cất lên. Tô Thảng ngước mắt lên nhìn, hóa ra chính là Ngũ phu nhân danh viện Kinh Thành, bên cạnh còn có một người khá nổi tiếng, chính là Triệu phu nhân, thê tử của Đức Uy tướng quân.

Lư Tú Nhi chân mày căng thẳng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình thường. Ngũ phu nhân này thừa hưởng gia sản của phụ thân nàng ta đã qua đời là lão thị lang, trong kinh thành cũng có chút tiếng tăm. Nghe cách xưng hô ngọt ngào mềm mại này, có lẽ giao tình giữa hai người bọn họ không hề bình thường.

“Hai vị phu nhân cũng tới uống trà sao?” Tô Thảng khách sáo mỉm cười. Ôi, bầu không khí tốt đẹp vừa mới bồi dưỡng được vừa rồi, đã tan biến gần như không còn.

“Đúng vậy, Tô công tử không phải không biết, ngày nào chúng ta cũng đến đây. Còn ngươi thì đã lâu không gặp.”

Ngũ phu nhân vừa nói xong, Triệu phu nhân vội vàng bổ sung: “Ta biết Tô công tử đang bận chuyện gì đấy, Hoàng Thượng đã đặc biệt căn dặn, Vạn Thọ Tiết lần này phải hoàn toàn trong cậy vào Tô công tử! Hiện giờ, hắn chính là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng.”

“Có chuyện tốt như vậy sao?! Tô công tử thật không phải người tầm thường! Nói trước nhé, tiệc chúc thọ có thể để lại chỗ ngồi cho tỉ muội chúng ta được không, chúng ta nhất định phải đích thân thưởng thức bữa tiệc mà Tô công tử khổ tâm an bài!” Ngũ phu nhân cười tươi tắn, trực tiếp xem Lư Tú Nhi là không khí.

Những lời thổi phồng này vào tai Tô Thảng có chút trối tai, đặc biệt là ở trước mặt Lư Tú Nhi đang có vẻ giận dỗi. Hắn cũng nhận ra nàng đang nhẫn nhịn, nếu hai nữ nhân này cứ tiếp tục dài dòng dây dưa, một khi nàng không kiềm chế được… thì rất có khả năng bình trà này sẽ được dùng để khiến hai người kia câm miệng.

Thật là kỳ lạ, lúc trước hắn nghe những lời nói này, tuy không thể nói là cực kỳ vui vẻ, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm. Còn bây giờ chỉ muốn nôn ra không khác gì những món ăn ghê tởm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui