Edit & Beta: Hann
Tiết trời mùa xuân se lạnh, Hàng Chính ngồi trên bệ cửa sổ phòng làm việc nhìn Trần Ngũ cầm cây lau nhà giống như một con ong nhỏ chăm chỉ, lau sạch sẽ phòng làm việc từ trong ra ngoài.
Thế nhưng trong miệng Trần Ngũ vẫn không ngừng lẩm bẩm cái gì, Hàng Chính phát huy thính lực cực tốt của mình, phát hiện Tiểu Ngũ lầm bầm thế này…
“Lại để mình lau, lại để mình lau, không phải đại đội trưởng Phương đã nói phòng làm việc của ai thì người đó dọn sao.
Tại sao mình lại gặp lãnh đạo như thế chứ.”
“Để cho mình lau thì thôi đi, còn mở cửa sổ lớn như vậy, lạnh muốn chết lạnh muốn chết.”
“Chắc cái nền đất này tám trăm năm không lau lấy một lần, sao lại bẩn như thế, mệt chết mình rồi!”
“Cái gì thế Tiểu Ngũ.” Hàng Chính nghe Trần Ngũ lầm bầm một hồi, cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Dù sao cũng là anh lạm dụng chức quyền bảo Tiểu Ngũ dọn phòng làm việc giúp mình thật: “Cậu để cây lau nhà đó rồi làm gì làm đi, còn lại để tôi tự làm.”
Trần Ngũ ngẩng đầu ra vẻ khó tin, OMG OMG! Đội trưởng Hàng vừa mới nói gì cơ? Còn lại để tôi tự làm? Trần Ngũ cực kỳ hoài nghi có phải mình gặp ảo giác hay không, có lẽ Hàng Chính sẽ giao việc khác cho mình, không được không được, nhất định không thể để anh làm thế.
“Đội trưởng, không sao, sắp dọn xong rồi.” Trần Ngũ vừa nói vừa đẩy nhanh tốc độ động tác của mình.
Anh ấy rất sợ Hàng Chính sẽ giao việc khổ sở gì đó cho mình nữa, ví dụ như tắm cho Toma hay cho Toma ăn cơm gì gì đó, như vậy thì anh ấy nguyện lau phòng làm việc cho Hàng Chính mãi đến lúc chết thôi.
Hàng Chính vốn muốn chăm sóc Trần Ngũ một bụng oán hận một chút nhưng không ngờ Tiểu Ngũ cứ như gặp phải quỷ vậy.
Khuôn mặt và trái tim anh như đen lại, quên đi, nếu làm người tốt không được thì cứ tiếp tục đóng vai ác vậy.
Hàng Chính đổi tư thế ngồi trên bệ cửa sổ, nói chuyện phiếm câu được câu không với Trần Ngũ đang lau nhà.
“Tiểu Ngũ, cậu nói xem bây giờ Nam Nam đang làm gì vậy?”
Trần Ngũ nhìn lịch ngày một chút rồi đáp: “Đi làm!”
Hàng Chính gật đầu: “Tiểu Ngũ, cậu nói xem sao Nam Nam không gọi điện thoại cho tôi?”
Trần ngũ nhìn điện thoại đang hết pin ở góc nhà một chút rồi đáp: “Vì anh tắt điện thoại?”
Anh gật đầu: “Sao phải tắt máy chứ?”
“… Vì hết pin.”
Trần Ngũ lộ ra vẻ khinh bỉ đối với mấy cái vấn đề không có đầu có này của anh.
Anh nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ đi đến chỗ điện thoại di động đang sạc pin, sau đó bấm số điện thoại của cô.
“Xin chào, số điện thoại bạn gọi đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”
Trong ống nghe truyền đến một giọng nữ máy móc lạnh lùng, anh cúp điện thoại tự lẩm bẩm: “Sao lại tắt điện thoại chứ.”
Trần Ngũ liếc mắt nhìn Hàng Chính đang cầm điện thoại, làm bộ đang suy nghĩ thứ gì đó, không phải tắt máy là chuyện rất bình thường sao? Sao đội trưởng phải rầu rĩ vậy chứ?
Tiếng người trong nhà ga rất huyên náo, Tô Nam kéo một chiếc vali lớn đi trong dòng người, nghe âm thanh thông báo soát vé lặp đi lặp lại tuần hoàn, sau đó cô đi cùng người trước mặt vào cửa soát vé.
Thành phố S, nơi này, cô sẽ không trở lại nữa.
Cô đứng đó quay đầu nhìn một chút nhưng bị người phía sau ra sức đẩy một cái.
“Muốn đi thì đi đi, đừng đứng đây chặn đường.”
Phải mau đi thôi.
Tô Nam kéo vali, trông cứ như đang chạy trốn đến cửa soát vé, lên xe lửa, cô tìm được vị trí của mình.
Cô muốn đặt vali của mình lên giá để hành lý ở bên trên nhưng mà sức cô quá yếu, căn bản nhấc lên không nổi, nhưng vì cô che miệng và mũi nên hầu như tất cả mọi người đều không mấy hòa đồng gần gũi với cô.
Đột nhiên, vali trong tay bị người nào đó đoạt lấy rồi đặt lên giá để hành lý một cách vững vàng.
Tô Nam kinh ngạc phát hiện người đàn ông trước mắt đội mũ hoa đeo khẩu trang, trong mắt tràn đầy khó chịu lúc này chính là Cố Quyền Đông.
“Sao lại là anh?”
“Không phải là tôi thì hôm nay cô chuẩn bị làm sao?” Cố Quyền Đông kéo Tô Nam ngồi vào chỗ, chỗ bên cạnh cô đã có người.
Cố Quyền Đông vỗ vai người nọ rồi nói: “Anh em, giúp tôi một chuyện được không, bạn gái của tôi ngã bệnh rồi, có thể đổi chỗ với tôi được không?”
Người nọ nhìn Tô Nam đang che mặt mũi lại, liên tục thu dọn đồ đạc của mình rồi ngồi vào vị trí của Cố Quyền Đông.
“Sao anh biết tôi ở đây.”
“Chị à, tôi là cảnh sát được chưa, muốn tìm một người cũng không phải không được.” Cố Quyền Đông thở dài một hơi tiếp tục nói: “Nhưng mà lần sau cô đi đâu có thể nói tôi một tiếng được không, tôi đã đồng ý với đại ca phải chăm sóc cô thật tốt rồi.
Cô đi như vậy bỏ tôi một mình ở đó, sao tôi đối mặt với đại ca được đây.”
“Cái đó, Cố Quyền Đông.
Tôi muốn nói với anh chuyện này.” Tô Nam sờ tóc, dáng vẻ hơi ngượng ngùng: “Nếu như anh ở lại thành phố S, có thể anh sẽ bị Hàng Chính rút gân lột da.”
“Tại sao?”
“Tôi để lại thư chia tay cho Hàng Chính, viết nguyên nhân chia tay là vì tôi thích anh.”
Cố Quyền Đông đang uống nước suýt chút nữa bị sặc chết: “Cô nói gì!!!! Cô có thể đổi lý do không hả!!! Sao lại muốn kéo tôi vào thế!! Trời ơi trời ơi! Cảm ơn chúa, bằng không tôi sẽ không biết tại sao mình chết nữa mất.
Không phải, Tô Nam, sao cô lại nói như thế?”
“Vì tôi không biết nên dùng cách nào để triệt để nói chia tay Hàng Chính.” Giọng nói của cô có chút nghẹn ngào: “Tôi không muốn anh ấy biết mặt của mình biến thành như vậy, tôi cũng không muốn cho anh ấy biết chuyện mình suýt bị người khác… Cho nên tôi chỉ có thể nói tôi thích anh, tôi biết không nên kéo anh vào chuyện này, tôi rất xin lỗi.
Thế nhưng Cố Quyền Đông, tôi bằng lòng biến mình thành người con gái xấu xa trong mắt anh ấy, không hơn không kém.
Tôi cũng không muốn cho anh ấy biết bây giờ mình gặp nhiều điều kinh khủng thế nào.”
“Cô nên thương lượng với tôi một chút chứ.” Cố Quyền Đông có chút bất lực: “Quên đi, cô đã nói vậy rồi thì tôi chỉ có thể cố mà cõng nỗi oan ức này thôi.”
Một đường không nói chuyện nhưng điều khiến Tô Nam cảm thấy cảm động là Cố Quyền Đông đã đeo khẩu trang bị miệng với mũi cùng cô, vẫn không hề tháo xuống.
Hơn nữa, vì chiếc khẩu trang kia của Cố Quyền Đông quá cuốn hút nên trái lại người mang khẩu trang y tế như cô cũng chẳng kỳ lạ mấy.
Ánh mắt của rất nhiều người bị hấp dẫn bởi chiếc khẩu trang hoa ấy của anh ta, anh ta cũng không thèm để tâm, đeo tai nghe điện thoại để nghe nhạc.
Đột nhiên Cố Quyền Đông nhét một bên tai nghe vào lỗ tai Tô Nam, thấp giọng nói: “Trong thế giới của cô, cô chính là nữ vương.
Không cần phải để ý gì cả.”
Điện thoại di động của Tô Nam tắt máy không gọi được, lúc đầu Hàng Chính cũng cảm thấy không có gì.
Nhưng sau này đột nhiên Hàng Hi gọi điện thoại đến, bảo rằng không thấy Tô Nam.
Chị cũng tốt thật, không thấy là sao chính.
Hàng Chính giống như điên gọi điện thoại cho Tô Nam, mấy ngày hôm trước điện thoại vẫn ở trạng thái tắt máy, ngày hôm nay gọi lại đã trở thành không có.
Tô Nam, Tô Nam…
Trong lòng anh đột nhiên trỗi dậy cảm giác sợ hãi chưa từng có trước giờ, giống như một thứ gì đó đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của anh vậy.
Lần trước không dùng hết ngày nghỉ, Hàng Chính đã viết vài dòng cẩu thả xin nghỉ rồi để trên bàn làm việc của Phương Cẩm Lôi.
Không đợi anh ấy viết hai chữ đồng ý thật to, anh đã lái xe chạy về nhà.
Trong nhà không có đèn, Hàng Chính bước một bước thành hai lên cầu thang, thở hổn hển đứng trước cửa nhìn căn phòng trống không.
Nam Nam, Tô Nam.
Em ở đâu rồi? Đừng làm anh sợ.
Em đi đâu rồi? Em đi đâu vậy? Anh đã về rồi!
Nam Nam…
Nam Nam..