Edit & Beta: Hann
“Aida aida aida, không được không được không được, chú Liêu, tôi thật sự không đánh lại chú, tôi thực sự không đánh lại.
Aida chú Liêu, đừng đừng…”
Hàng Chính vừa mới bước vào cửa nhà Phương Cẩm Lôi đã nghe thấy tiếng Hồ Đối Đối cầu xin tha thứ.
Đoạn Di Di đi đến mở cửa nhà, cô ấy nhìn thấy Hàng Chính mà như nhìn thấy ân nhân cứu mạng vậy.
Cô ấy nắm lấy áo Hàng Chính, cuống cuồng nói: “Tiểu Hàng à, cậu tới rồi, cậu mau đi xem một chút đi, vừa nãy Tiểu Hồ bảo muốn lĩnh giáo hai chiêu với đại ca Liêu, không ngờ đại ca Liêu trực tiếp dẫn Tiểu Hồ xuống dưới lầu để đấu một trận.
Tiểu Hồ không phải đối thủ của đại ca Liêu, khó khăn lắm cậu ấy mới có cơ hội trở về tìm Cẩm Lôi để xin giúp đỡ, không ngờ Cẩm Lôi không giúp một tay mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Cái này, đại ca Liêu vừa trở lại là đòi kéo Tiểu Hồ xuống dưới lầu tiếp tục đọ sức.
Chị Tư Anh đang khuyên ở bên trong, Tiểu Hàng à, cậu nhanh nhanh đi xem thử đi.”
Hàng Chính hoàn toàn cạn lời với Hồ Đối Đối này, cái gì mà lĩnh giáo hai chiêu chứ.
Liêu Hữu Vi uống rượu vào nên hạ thủ không biết nặng nhẹ nữa, nếu đánh nhau thật thì làm sao đây.
Đại đội trưởng Phương cũng thật là, uống chút rượu là không biết cái gì cả.
Cứ để Hồ Đối Đối dính vào như vậy, xem ra quân đội đặc chủng có lệnh cấm rượu là đúng, uống nhiều rồi thì bọn họ sẽ đánh nhau mất ấy nhỉ?
Hàng Chính nói hai câu an ủi Đoạn Di Di đang sốt ruột rồi đi vào nhà, trong phòng là một cục diện rất hỗn loạn.
… Phương Cẩm Lôi uống nhiều nên ngồi vỗ bàn, vừa khóc vừa cười.
Hồ Đối Đối trốn sau Tư Anh ở bên kia giường, vẫn không ngừng cầu xin tha thứ với Liêu Hữu Vi ở bên kia.
Liêu Hữu Vi cũng uống nhiều không kém, anh thấy Hồ Đối Đối tránh sau vợ ông, ông thì không được đấu sức nên rõ ràng rất tức giận.
Nếu không phải vợ mình đang che chở trước mặt Hồ Đối Đối thì có lẽ Liêu Hữu Vi đã sớm xông lên bắt anh ta đánh một trận rồi.
Tư Anh che chở Hồ Đối Đối ở phía sau lưng mình rồi nói chuyện với Liêu Hữu Vi, nào là ông không có chuyện gì làm à, gây khó dễ cho cậu Tiểu Hồ trẻ tuổi này làm gì, mau mau đi về nhà.
“Đúng! Đúng! Chú Liêu, chú nên về nhà thôi.”
Hồ Đối Đối trốn sau Tư Anh đệm thêm vài câu, không ngờ Liêu Hữu Vi vung tay lên quát: “Thả con mẹ cậu, ông đây chưa ăn cơm mà về cái gì về.
Cái đó… Phương Cẩm Lôi, hai anh em chúng ta còn phải uống chung nữa.”
Phương Cẩm Lôi ở bên cạnh dùng sức vỗ bàn một cái, rất khí thế hét lớn một tiếng: “Uống!”
Vừa hay Đoạn Di Di đi vào nhìn thấy cảnh này nên nhanh chóng chạy đến dùng sức đánh Phương Cẩm Lôi một cái, nói: “Anh làm gì cái vậy hả, anh ở đây làm cái gì, đi đi, chúng ta vào phòng của con trai.
Con trai nói có quà muốn tặng cho anh, đi một chút đi!”
Phương Cẩm Lôi bị Đoạn Di Di liên tục kéo ra khỏi phòng, lúc này, Hồ Đối Đối trốn sau Tư Anh nhìn thấy Hàng Chính đang đứng ở cửa phòng.
“Đội trưởng.”
Vẻ mặt của anh ta rất tủi thân, hận không thể nhào vào lòng Hàng Chính ngay giây tiếp theo để khóc một trận.
Hàng Chính liếc mắt nhìn Hồ Đối Đối, tặng cho anh ta khẩu hình miệng “Không có tiền đồ” khiến anh ta càng tủi thân hơn.
Anh ta thề với trời, không phải anh ta đánh không lại Liêu Hữu Vi mà là vì anh ta không dám.
Liêu Hữu Vi uống rượu vào rồi nên chiêu nào cũng sắc bén cả, khiến Hồ Đối Đối không dám nhào đến.
Liêu Hữu Vi chính là hình mẫu cận chiến như trong sách giáo khoa, thế nhưng Hồ Đối Đối đã luyện rất nhiều chiêu khiến đối thủ mất mạng trong nửa phút, vậy nên anh ta không dám lấy bản lĩnh của mình ra để cứng chọi cứng với Liêu Hữu Vi phiên bản sách giáo khoa này.
Cái khác không nói, cái cứng chọi cứng này sẽ khiến anh ta toi đời thật sự.
Vậy nên lúc so tài với Liêu Hữu Vi, Hồ Đối Đối hoàn toàn vào thế phòng ngự, không tung chiêu ra.
Thế nhưng anh ta không ngờ rằng sau khi chú Liêu uống rượu vào, ông vẫn cứ đòi so tài với anh ta mãi.
Anh ta cầu xin chú Liêu tha thứ nhưng vẫn bị ông đòi đánh đánh đánh, cái này khiến Hồ Đối Đối hoàn toàn bị động.
Kết quả ngoại trừ việc trốn tránh cầu xin tha thứ thì Hồ Đối Đối rất muốn tự tát mình cái cái.
Mày không có chuyện gì làm hay sao, sao lại muốn so tài với chú Liêu chứ.
Kết quả so tài thì chưa được gì nhưng anh ta lại trở thành đối tượng bị đánh của Liêu Hữu Vi.
Được được được, Hồ tổng anh rất sợ hãi, đội trưởng nói anh ta không có tiền đồ thì không có tiền đồ.
Lần này anh ta chấp nhận không có tiền đồ một lần vậy.
Hồ Đối Đối bảo đội trưởng đừng lo nhưng lại thành công chuyển lực chú ý của Liêu Hữu Vi từ Hồ Đối Đối sang Hàng Chính.
Liêu Hữu Vi híp mắt nhìn Hàng Chính đứng ở trước cửa, sau đó nghiêng nghiêng ngả ngả đi đến trước mặt anh, nói: “Thế nào Tiểu Hàng, hai anh em chúng ta làm một trận.
Tên oắt con Tiểu Hồ này không biết suy nghĩ gì cả, chỉ đánh với tôi một chút thôi mà đã la hét cầu xin tha thứ rồi.
Không được không được, Tiểu Hàng, hôm nay cậu phải theo tôi đấy.” Liêu Hữu Vi cũng không đợi Hàng Chính phản ứng gì, ông lập tức lôi kéo anh đi xuống dưới lầu.
Hàng Chính vội vàng đỡ lấy Liêu Hữu Vi đi đứng không vững, cười nói: “Chú Liêu, hai chúng ta đừng tới đó, chúng ta trở về, tôi uống cùng chú một chút được không?”
“Không được!” Liêu Hữu Vi lớn tiếng nói: “Không uống, cậu đi theo tôi đánh một trận là được.
Thân thể với gân cốt của tôi lâu rồi không được hoạt động nên rất ngứa ngáy chân tay.”
“Chú Liêu, thật đấy, quên đi…”
“Đừng!” Liêu Hữu Vi chưa đợi Hàng Chính nói xong đã ngắt lời anh: “Đừng gọi tôi là chú Liêu, gọi chú Liêu làm gì chứ.
Gọi anh Liêu đi, tôi mà là anh của cậu thì sau này thấy Liêu Thịnh, phải bảo nó gọi cậu hai tiếng chú Hàng mới được cho nó đi.
Cậu nói với nó là do tôi nói vậy.
Tiểu Hàng, hai chúng ta là anh em, anh em.”
“Anh em anh em.” Hàng Chính đỡ Liêu Hữu Vi đi xuống khu đất trống dưới lầu, Hồ Đối Đối theo đuôi đi phía sau không dám lên trước, anh ta duỗi cổ đứng xem…
“Ha ha, anh em.” Liêu Hữu Vi vươn tay ra vỗ ngực Hàng Chính: “Anh em, cậu tiếp chiêu đi.”
Hàng Chính hoàn toàn không ngờ rằng Liêu Hữu Vi đã uống say đến mức không biết gì lại có thể đánh đòn phủ đầu như thế.
Hàng Chính nhìn về phía ông, ông giống như biến thành một người khác, trong ánh mắt không còn vẻ mờ mịt do say rượu nữa.
Trong nháy mắt, cả người Liêu Hữu Vi trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Hàng Chính nghiêng mình né tránh nắm đấm của Liêu Hữu Vi, sau đó đỡ lấy cú đấm của ông.
Anh nhìn ra chỗ trống, cơ thể nhanh chóng phản ứng đá chân vào điểm yếu ở ngực của Liêu Hữu Vi.
Thế nhưng lý trí lại khiến Hàng Chính thu hồi chiêu này, trong nháy mắt, Hàng Chính ra chiêu rất luống cuống.
Liêu Hữu Vi trực tiếp dùng cùi chỏ đánh vào mặt anh một cái.
Hàng Chính che mặt, chân lảo đảo.
Anh sờ vào gương mặt đau nhói, cắn răng chửi tục một câu.
“Mẹ kiếp.”
Đột nhiên anh hiểu được tại sao Hồ Đối Đối lại cầu xin Liêu Hữu Vi tha thứ rồi.
Không phải là thiên tài cận chiến Hồ Đối Đối không có tiền độ, mà là bọn họ được huấn luyện những chiêu một phát khống chế địch ngay.
Tất cả các chiêu đều ngấm vào cơ thể của bọn họ, khi nào tấn công thì bọn họ sẽ theo bản năng mà đánh vào điểm yếu của đối phương.
Hồ Đối Đối sợ sẽ xảy ra chuyện, đương nhiên Hàng Chính cũng sợ.
Thế nhưng anh sẽ không cầu xin tha thứ, cũng sẽ không chịu thua.
Hàng Chính cảm thấy chỉ cần Liêu Hữu Vi đánh thoải mái vui vẻ rồi thì sẽ dừng lại, nhưng sự thật chứng minh là anh nghĩ nhiều rồi.
Liên tiếp mấy trận, Hàng Chính chỉ toàn phòng ngự không hề tấn công.
Không ngờ Liêu Hữu Vi này còn đánh mạnh hơn nữa, mỗi một lần tấn công đều rất mạnh mẽ.
Sau khi bị Liêu Hữu Vi đánh lên mặt một lần nữa, Hàng Chính hoàn toàn nổi giận.
Bên khóe miệng anh đã sớm xanh tím một mảng, anh há miệng, chỉ cảm thấy nửa gương mặt mình như tê cứng lại.
Hàng Chính hít thở sâu, hai tay nắm chặt, đè khớp xương đến nỗi phát ra tiếng rắc rắc.
Anh híp mắt nhìn Liêu Hữu Vi đang đắc ý, sau đó nhếch miệng nở nụ cười gằn.
“Anh Liêu, hai ta là anh em, muốn đọ sức thì phải cẩn thận một chút.
Nếu anh thua thì đừng trách người làm em trai này không giữ mặt mũi cho anh.”
Nghe Hàng Chính nói những lời này, đôi mắt của Hồ Đối Đối sáng lên.
Anh ta nhanh chóng chạy sang một bên tìm vị trí đẹp rồi ngồi chồm hổm để xem.
“Tiểu Hàng, thanh niên nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.”
“Anh Liêu, đắc tội rồi.”
Lần này Hàng Chính đánh đòn phủ đầu, anh hạ thấp người rồi vung chân lên.
Dường như Liêu Hữu Vi đã sớm liệu trước được rằng Hàng Chính sẽ di chuyển như thế này, ông nhanh chóng né tránh rồi nắm tay lại, tung cước liên tục về phía Hàng Chính.
Gặp chiêu phá chiêu.
Liêu Hữu Vi đấm thẳng vào mặt Hàng Chính.
Lúc này, anh cúi người tấn công Liêu Hữu Vi.
Anh ôm lấy hai chân ông rồi dùng sức quật ngã trên mặt đất.
Sau đó Hàng Chính tiếp tục xoay người khóa hai chân Liêu Hữu Vi lại, nắm đấm của anh tiến thẳng đến mặt Liêu Hữu Vi.
Lúc chỉ còn cách một chút, anh thu hồi nắm đấm lại.
“Đại ca, anh thua rồi.”
“Không phải không tính! Trước đó tôi đánh nhiều nên sớm thấm mệt rồi, không được không được, lần nữa!”
Hàng Chính liếc nhìn Liêu Hữu Vi, đây là muốn chơi kiểu gì chứ, thắng cũng không được mà thua cũng không xong.
Hàng Chính không thể nào nói nên lời nói.
Vậy nên mấy trận kế tiếp, anh đều dành lấy ưu thế tuyệt đối, trong vòng mười phút đánh ngã Liêu Hữu Vi.
Sau đó… Liêu Hữu Vi lập tức thấy tức giận.
Không cách nào không ra chiêu được, Hàng Chính nghĩ chắc ông uống rượu đến điên rồi.
Hàng Chính không thể nhịn được nữa, không cắn răng chịu đựng mấy chiêu của Liêu Hữu Vi nữa.
Anh nói một câu đắc tội rồi, sau đó dùng một tay quật ngã Liêu Hữu Vi trên mặt đất.
Hồ Đối Đối vẫn luôn ở bên cạnh xem chạy đến khi thấy Liêu Hữu Vi nằm trên mặt đất, ông chỉ vào Hàng Chính một hồi lâu mà vẫn chưa nói thành câu.
“Ông đây ồn ào quá rồi.
Đánh đánh đánh… Mang đi đi.
Đau thật…” Hàng Chính sờ vết thương trên khóe miệng rồi hít một hơi thật sâu: “Aida tôi đi đây, anh hạ thủ mạnh thật! Đối Đối, cậu mau xem xem tôi bị hủy dung chưa, thực sự đau chết mất.”
Hồ Đối Đối đỡ Liêu Hữu Vi lên rồi biểu hiện với anh rằng anh ta không nghe không thấy gì hết, cứ như vậy chạy lên lầu.
“Ha… Thằng nhóc con.
Chạy nhanh thế à.”
Hàng Chính xoa mặt mình rồi lẩm bẩm đi lên lầu, đêm hôm đó nồi lẩu dê được Hàng Chính và Hồ Đối Đối bao trọn.
Liêu Hữu Vi bị anh đánh ngất vẫn chưa tỉnh lại, Phương Cẩm Lôi thì uống quá nhiều nên ngủ ngáy khò khò như tiếng sấm vậy.
Hàng Chính ngồi trước cái nồi, thổi thổi miếng thịt dê rồi cho vào miệng, sau đó ngồi xem tin tức địa phương trên tivi.
Lúc ở Lệ Giang anh đã gặp phải người đàn ông tên Cận Thần ăn mặc rất trưởng thành, hiện tại người đó đang trả lời phỏng vấn.
“Anh Cận, từ trước đến giờ anh đều làm tình nguyện viên trong trại trẻ mồ côi này, giúp đỡ và quan tâm những đứa trẻ đó.
Xin hỏi động lực nào khiến anh tiếp tục làm những việc này vậy?”
“Thật ra cũng không có động lực gì.” Cận Thần nhìn vào màn hình, cười rất dịu dàng: “Tôi luôn cảm thấy con người chỉ được sống một lần, không làm trái với lương tâm của mình là dược.
Tôi có thể dành hết chút sức lực ít ỏi này để giúp đỡ những đứa trẻ ấy, cứ coi như vì tôi muốn cống hiến cho xã hội này đi.”
“Anh Cận, anh có nghĩ đến chuyện nhận nuôi một đứa bé trong trại mồ côi không ạ?”
“Nếu một ngày nào đó tôi gặp được người mà mình muốn sống cùng suốt quãng đời còn lại thì tôi sẽ cân nhắc.”
Hàng Chính nghiêng đầu nhìn người đàn ông như tạc tượng trong TV, sau đó cho thịt dê đã thổi nguội vào miệng.
Lúc này, anh đã nghe thấy Cận Thần trong TV nói một câu như thế này.
“Cô hỏi bây giờ tôi gặp chưa sao? Tôi nghĩ có lẽ đã gặp rồi, nụ cười của cô gái ấy rất ấm áp, điều quan trọng nhất là cô ấy ở gần tôi.”
…
“Ở bên kia núi có một đám tinh linh màu xanh…”
Trong nhà hàng, các bàn ăn đều được sắp xếp rất gọn gàng, mấy cái ghế đều được đặt trên bàn.
Tô Nam mặc đồng phục nhân viên, ở đó hát ca.
“Leng keng, leng keng.”
Cái chuông gió treo ở cửa nhà hàng vang lên đầy trong trẻo.
Tô Nam không quay đầu lại mà chỉ nói một câu “Thật ngại quá đã đóng cửa rồi ạ.” Thế nhưng đợi mãi mà không thấy có âm thanh người đi ra, cô cảm thấy rất kỳ lạ nên nhìn lại.
Một cậu bé mặc áo khoác mỏng đang đứng ở cửa, đôi mắt to tròn mang theo cảm xúc sợ hãi đang nhìn chằm chằm Tô Nam.
Bởi vì quá lạnh nên đôi môi xanh tím của cậu như muốn đông cứng lại.
Đôi tay cậu đang ôm lấy cơ thể nhỏ của mình, không ngừng run rẩy.
“Bạn nhỏ em tìm ai?” Tô Nam nhanh chóng cất cây lau nhà đi, chạy tới ngồi chồm hổm dưới đất để hỏi cậu bé.
Cậu bé cắn miệng không nói lời nào, còn đang run rẩy không ngừng.
Tô Nam đưa tay sờ mặt của cậu bé, rất lạnh.
Cậu bé kháng cự giãy dụa cơ thể, dường như cậu không muốn cô sờ vào mình.
Tô Nam nhìn áo khoác mỏng của cậu, nhíu mày nói: “Em ở đây chờ chị một chút, không được chạy loạn nghe không? Chị đi lấy áo cho em, không được chạy loạn.”
Tô Nam nói xong thì nhanh chóng chạy đi lấy áo khoác bông của mình ra.
Cô nhanh chóng chạy ra lại thì thấy cậu bé đang chuẩn bị chạy đi.
Cô vội vàng tiến đến dùng áo bông khoác lên người cậu rồi đặt cậu ngồi trên băng ghế.
Cậu bé sợ hãi nhìn Tô Nam, trong đôi mắt to tròn ứa đầy những giọt lệ.
“Ngoan, đừng khóc, chị không phải người xấu.”.