Edit & Beta: Hann
“Khả Khả.” Tô Nam ngồi xổm xuống để sửa sang lại cổ áo của cậu một chút: “Chị không thể làm mẹ của em, người nào kết hôn với bố em mới làm mẹ của em được.
Lần sau lúc gặp bố, em bảo bố tìm cho em một người mẹ là được rồi, không phải sao?”
“À!” Khả Khả cái hiểu cái không gật đầu: “Lần sau em hỏi bố là được rồi.”
“Ừ! Ngoan thật.” Tô Nam đứng lên, cúi đầu cười nói với Khả Khả: “Vậy hôm nay đến nhà chị ở, ngủ chung với chị được không?”
“Dạ.” Khả Khả vui vẻ gật đầu.
Tô Nam nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, hai người trên đường đi về nhà.
Khả Khả rất biết điều cũng rất nghe lời, sau khi về đến nhà, cậu không khóc không ồn ào gì cả, bảo làm gì thì làm cái đó.
Cậu đắp chung một cái mền với Tô Nam, chỉ yêu cầu cô kể chuyện cho cậu nghe trước khi đi ngủ mà thôi.
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên kể chuyện gì trước khi đi ngủ cho Khả Khả nghe nữa.
Vậy nên lúc Tô Nam lấy điện thoại ra để định lên mạng tra một chút thì Khả Khả nhìn thấy màn hình khóa điện thoại là ảnh chụp chung của cô và Hàng Chính hồi đi Đại Lý.
Khả Khả lập tức leo lên người Tô Nam, ngón tay chỉ chỉ vào màn hình di động: “Đây là ai vậy ạ?”
“Đây là…” Tô Nam không biết nên nói như thế nào: “Đây là bạn trai của chị.”
“Bạn trai là gì ạ?”
Aida… Một đứa nhỏ thì không thể hiểu mấy chuyện như vậy được.
Tô Nam sắp xếp lại câu từ trong lòng mình, một lát sau cô đáp: “Đây là người đàn ông sẽ trở thành chồng của chị.”
Khả Khả lại cái hiểu cái không gật đầu.
Tô Nam lên mạng tìm một câu chuyện để đọc cho Khả Khả nghe.
Khả Khả nghe cô kể chuyện nên dần ngủ say, cô cũng gật gù sắp ngủ.
Nhắc đến mới thấy lạ, từ lúc Hàng Chính trở về quân đội, cô chưa từng mơ thấy anh lần nào.
Nhưng cái đêm mà Khả Khả xuất hiện ấy, cô đã mơ thấy anh.
Cô mơ thấy Hàng Chính và mình đang nắm tay Khả Khả, cùng nhau tản bộ ở công viên.
Trong mơ tràn ngập giọng nói non nớt của Khả Khả.
Bố, mẹ.
Trên mặt Hàng Chính nở một nụ cười mang tên “Tình thương của bố”, dịu dàng yên bình.
Đó là biểu cảm mà trước giờ cô chưa từng được thấy.
Rất hạnh phúc.
Rất tốt.
Hai người sống cùng nhau cả đời, sau đó sinh một đứa bé.
Không tệ không tệ.
“Cốc cốc cốc!”
Giấc mơ đẹp đẽ của Tô Nam kết thúc khi cửa nhà mình bị gõ vang dồn dập.
Cô giật mình tỉnh lại, sờ trên đầu gối để nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Hai giờ rưỡi sáng.
Trễ vậy rồi, ai đến vậy chứ?
Nói thật, trong lòng Tô Nam có chút sợ hãi.
Tô Nam lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lấy con dao găm Thụy Sĩ trong cái tủ ở đầu giường mà Hàng Chính từng đưa cho mình.
Cô muốn chuẩn bị đánh đòn phủ đầu nếu gặp người xấu, sau khi chuẩn bị xong những thứ này, cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.
Sau đó, cô đi từng bước từng bước đến cửa chống trộm.
Lúc này, tiếng gõ cửa đã dừng lại.
Tiếng gõ cửa chỉ dừng trong chốc lát rồi lại vang lên lần nữa, lần này còn gấp gáp hơn so với khi nãy.
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên suýt chút nữa khiến cô sợ đến nỗi nhồi máu cơ tim.
Tô Nam nắm chặt con dao trong tay, sau đó mở mắt mèo ở trên cửa chống trộm ra.
Cô cắn chặt răng để dán mắt vào sát mắt mèo rồi nhìn ra bên ngoài…
Haiz…
Hai vị cảnh sát và… Cái đó… Tô Nam cho rằng người này tuyệt đối sẽ không thể nào xuất hiện ở đây.
Đó là ông chủ của cô… Cận Thần.
Sau khi thấy rõ người tới là ai, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm.
Cô cất con dao nhỏ trong tay rồi mở cửa.
Trước mắt là một cô gái mặc đồ ngủ nhung màu xanh nhạt có họa tiết hình san hô, cô khoác một chiếc áo bên ngoài đồ ngủ, mái tóc dài có chút rối, trên mặt vẫn còn cảm xúc sợ hãi khi nãy.
Cận Thần nhìn dáng vẻ của Tô Nam, đột nhiên trong lòng trỗi dậy cảm giác rất muốn bảo vệ cô.
Dù biết rằng cô gái trước mắt đã có bạn trai, thế nhưng anh ta không cách nào khống chế được cảm giác này.
Vì sao chứ?
Nhưng mà bây giờ Cận Thần không có thời gian quan tâm những suy nghĩ này của mình.
Anh ta vừa nhìn thấy Tô Nam mở cửa thì đã bước đến nắm lấy tay cô, hỏi: “Đứa bé đâu?”
Dáng vẻ của Cận Thận rất vội vã, không còn dáng vẻ ôn hòa bĩnh tĩnh như mọi khi nữa.
Thế nhưng Cận Thần đột nhiên đặt câu hỏi khiến Tô Nam nhất thời không kịp phản ứng.
“Đứa bé gì?”
Nghe câu trả lời như vậy, rõ ràng Cận Thần rất sửng sốt.
Sau đó, anh ta buông tay cô ra, trực tiếp xông vào nhà của cô.
“Này này này, sao người này lại xông thẳng vào nhà tôi như vậy.
Cảnh sát, anh xem người này tự tiện xông vào nhà dân này, các anh mặc kệ à.”
“Cô Tô Nam.” Một vị cảnh sát lấy tờ giấy chứng minh nhân dân trong túi áo ra rồi đưa cho cô: “Anh Cận đến tìm Khả Khả.”
“Hả?” Tô Nam lại lần nữa không kịp phản ứng: “Tìm Khả Khả? Anh ấy có quan hệ thế nào với Khả Khả vậy?”
Không đợi cảnh sát trả lời, Tô Nam bỗng nghe thấy giọng nói trẻ con non nớt của Khả Khả từ trong phòng truyền đến: “Bố!”
Tô Nam lập tức bị sét đánh trúng một cái, Khả Khả luôn miệng nói bố, lại là… Lại là…
Cận Thần!!!!
Sau mười lăm phút…
Tô Nam rót ba ly trà nóng đặt ở trên bàn.
Hai vị cảnh sát ngồi trên ghế salon cùng với anh Cận Thần vừa mới dỗ Khả Khả ngủ xong.
Hai cái sô pha, hai vị cảnh sát ngồi một cái, Cận Thần ngồi một cái.
Vậy nên Tô Nam chỉ có thể ngồi bên cạnh anh ta, sau đó nói: “Mọi người uống trà đi.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Thật ra tôi vẫn không ngờ được Khả Khả lại là con của anh.”
Những lời nói cuối cùng là dành cho Cận Thần.
Cận Thần nâng ly trà lên rồi uống một ngụm, anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh ung dung như ngày thường.
Anh ta nhìn về phía Tô Nam, giọng điệu hết sức bình tĩnh: “Khả Khả không phải con của tôi.
Đứa trẻ nào ở trại mồ côi cũng gọi tôi là bố cả.”
Trong đầu cô chợt hiện lên câu nói của Khả Khả: “Bố không phải là bố của em, là bố của tất cả các bạn nhỏ, thế nhưng chị có thể là người mẹ duy nhất của em.”
Aida… Tô Nam, đồ ngốc này, sao lúc đó cô lại không nghĩ ra Khả Khả là trẻ trại mồ côi chứ.
Tô Nam thầm phỉ nhổ mình, lúc này, Cận Thần lại lên tiếng.
“Tô Nam, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo.” Tô Nam cười gật đầu: “Lần sau phải chú ý hơn, không nên để đứa bé chạy loạn như vậy.
Nhưng mà nói đi phải nói lại, sao Khả Khả lại tự mình chạy đến đây vậy?”
Từ trong lời nói của Cận Thần, cô đã biết lý do vì sao Khả Khả một thân một mình chạy đến nhà hàng.
Cô cũng biết, vì sao bọn nhỏ đều gọi anh ta là bố.
Khả Khả là trẻ ở trại mồ côi, đa số những đứa trẻ ở đó đều bị khiếm khuyết khác nhau.
Còn những đứa bé lành lặn khỏe mạnh thì đa số đều bị lừa bán, sau khi được cảnh sát giải cứu, họ đã gửi bọn trẻ đến trại mồ côi.
Khả Khả bị lừa bán đến thành phố H khi chỉ mới hai tháng tuổi.
Sau khi cảnh sát giải cứu, họ đã lấy DNA trong kho để so sánh nhưng không tìm ra DNA trùng khớp.
Vậy nên lai lịch của Khả Khả trở thành điều bí ẩn.
Cận Thần thường rảnh rỗi nên hay đi làm việc thiện ở trại trẻ mồ côi, mua rất nhiều kẹo cho bọn nhỏ.
Vì anh ta chạy vạy khắp nơi nên trại mồ côi quyên được rất nhiều tiền từ những người tốt bụng, thế nên trẻ em ở đó đều gọi anh ta là bố.
Trong trại trẻ mồ côi, Cận Thần thích Khả Khả nhất, bởi vì anh ta cảm thấy cậu giống mình khi bé.
Bởi vì những đứa trẻ lành lặn ở trong trại mồ côi cũng không nhiều nên dì quản trại mới đồng ý để Khả Khả đi mua đồ.
Ngày hôm nay, dì quản trại trẻ mồ côi dẫn Khả Khả sang cửa hàng bên cạnh để mua kẹo.
Trong lúc đang mua kẹo cho bọn nhỏ, Khả Khả đã lén chạy đi.
Vì Cận Thần từng đưa một nhóm mấy đứa trẻ đến nhà hàng chơi, trong nhóm đó có Khả Khả nên cậu biết đi đến nhà hàng thì có thể tìm được bố.
Cứ như vậy, Khả Khả may mắn gặp Tô Nam, cũng bởi vì cô đã báo cảnh sát nên Khả Khả mới được gặp lại bố.
Nghe Cận Thần nói rõ đầu đuôi sự việc, Tô Nam vẫn cảm thấy hơi thắc mắc.
Sao lúc đó khi cô bảo muốn đưa cậu về nhà, cậu lại sợ hãi bảo không về nhà không về nhà chứ.
Cận Thần thở dài một hơi: “Chuyện này phải trách tôi.
Hai năm trước, tôi nói muốn nhận nuôi Khả Khả nhưng xảy ra chuyện khiến tôi phải tạm gác chuyện này lại.
Trong lòng Khả Khả sợ tôi không cần nó nữa nên nó nói nó không muốn trở về nhà, nó muốn tìm bố.”
Tô Nam gật đầu, vì Khả Khả chỉ mới sáu tuổi nên cô thấy rất đau lòng.
Những đứa trẻ ở tuổi này vốn nên ở nhà hưởng thụ cuộc sống như một tiểu hoàng đế.
Nhưng chỉ vì bọn người buôn lậu đáng chết đó mà vận mệnh của những đứa trẻ đã bị biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Khả Khả sáu tuổi phải sống trong trại trẻ mồ côi, cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với những đứa bé cùng tuổi.
Mỗi ngày lúc nào cũng trông ngóng sẽ có bố mẹ mới đến nhận nuôi mình.
Cận Thần cho cậu hy vọng nhưng cũng đã làm cậu tuyệt vọng.
Tô Nam nhìn gò má của Cận Thần, nói rất chân thành: “Anh Cận, thật ra bây giờ anh cũng có thể nhận nuôi Khả Khả.”
Rõ ràng bàn tay đang bưng ly trà của anh ta đã khựng lại, một lúc lâu sau, anh ta mới mở miệng nói: “Có một số chuyện, tôi không cách nào vượt qua được ranh giới đó.”
Tô Nam không phải cô gái tò mò nhiều chuyện.
Cô chỉ bằng lòng tò mò với những người cô muốn tìm hiểu.
Mà hai vị cảnh sát ngồi đối diện càng không phải người nhiều chuyện, đương nhiên bọn họ không muốn dính dáng gì đến chuyện riêng tư của người khác.
Nếu đã tìm được đứa bé rồi thì bọn họ cũng có thể kết án, cho nên sau khi uống trà xong, hai vị cảnh sát đó nói câu tạm biệt với Tô Nam và Cận Thần rồi rời đi trước.
Để lại hai người bọn họ ở đó.
Sau khi cảnh sát rời đi, Cận Thần và Tô Nam ở chung một chỗ nên thấy hơi gượng gạo.
Thật ra cô cũng không biết tại sao lại ngượng ngùng như thế này, thế nhưng dường như Cận Thần không cảm thấy như cô.
Sau khi uống xong mấy ngụm trà, anh ta hỏi han cứ như bạn bè lâu năm vậy: “Không ngờ nhà của cô cũng không tệ lắm, mọi thứ gia dụng đều đầy đủ cả.”
“À… Cái này…” Tô Nam đưa ngón tay ra chỉ một vòng rồi đáp: “Đây là nhà của Hàng Chính.”
“Cô không nhắc anh Hàng thì tôi quên mất, sao anh Hàng không ở nhà vậy?”
“Anh ấy… Anh ấy ở quân đội, bình thường cũng ít có cơ hội trở về.” Tô Nam cười rồi nhún vai: “Thế nên bình thường cũng chỉ có một mình tôi thôi.”
“Thảo nào.” Cận Thần lại nâng ly trà nên rồi uống một ngụm, bảo sao ánh mắt của Hàng Chính lại sắc bén đến vậy, bảo sao anh ta đã từng tiếp xúc với vô số người nhưng lại không thể nhìn thấu nội tâm của Hàng Chính.
Thảo nào thời gian Tô Nam ở một mình nhiều như thế, thì ra, Hàng Chính là quân nhân.
“À, đúng rồi, anh Cận chờ tôi một chút.”
Tô Nam chạy vào phòng rồi lấy ra một cái túi.
Cô đưa cho Cận Thần, nói: “Anh Cận, đây là áo khoác anh cho tôi mượn hôm đó.
Bây giờ vật về với chủ, thuận tiện tôi muốn nói cảm ơn với anh luôn.”
Chiếc áo khoác ngoài màu xám tro được gấp gọn gàng trong túi nhựa, Cận Thần nhìn cái áo một chút rồi ngẩng đầu cười nói: “Không cần khách sáo.”
Đã qua ba giờ sáng.
Tô Nam ngồi trên ghế salon không ngừng ngáp, Cận Thần nhìn cô một chút rồi nói: “Tô Nam, tôi có thể ở nhờ chỗ cô một đêm không?”
Nhìn thấy biểu cảm hoài nghi của Tô Nam, Cận Thần giải thích một chút: “Vốn dĩ muốn mang Khả Khả đến chỗ của tôi nhưng nó đã ngủ say rồi.
Hơn nữa trời tối rất lạnh, tôi sợ dẫn ra ngoài nó sẽ bị nhiễm lạnh.
Cho nên tôi muốn ở nhờ chỗ cô một đêm, sáng mai tôi sẽ dẫn Khả Khả đi.”
“À, được.” Tô Nam dẫn Cận Thần đi đến phòng khách, tìm chăn và giường chiếu cho anh ta.
Mặc dù Cận Thần nói mình nằm trên ghế salon một đêm là được rồi nhưng Tô Nam nói trong nhà còn có phòng cho khách, để khách ngủ trên salon thì không hay lắm.
“Được rồi, ổn rồi.” Tô Nam vỗ vỗ giường chiếu, nói: “Ngủ đi.
Ngày hôm nay anh tìm Khả Khả nên chắc thấm mệt rồi.”
Cận Thần đi đến bên cạnh Tô Nam, anh ta giơ tay lên để vén tóc mai ở mặt bên của cô ra sau tai, đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua tai của cô.
Hành động mập mờ như thế này khiến trong lòng cô bật còi báo động.
“Ngủ ngon! Tô Nam!”
Cận Thần đã nói như vậy..