Edit & Beta: Hann
Trong phòng làm việc tràn ngập mùi thơm của trà.
Phương Cẩm Lôi bưng ly trà uống một hớp rồi cảm thán trà ngon.
Hàng Chính ngồi đối diện ra vẻ chê bai nhìn anh ấy, sau đó cũng bưng ly trà lên uống một ngụm.
Không có gì đặc biệt cả! Không phải chỉ là trà thôi sao?
Phương Cẩm Lôi liếc nhìn khuôn mặt viết bốn chữ “Anh thật khoa trương” của Hàng Chính, sau đó đặt ly trà xuống, nói: “Cậu đừng mãi nhìn tôi như vậy, tôi đã nói với cậu rồi, chuyện kia của cậu tôi không phê chuẩn được, cấp trên không đồng ý!”
“Vậy tôi phải chờ bao lâu?”
Phương Cẩm Lôi nhâm nhi ngụm trà, suy nghĩ một chút: “Có lẽ phải gần nửa năm nữa.
Cậu biết mấy chuyện này của quân đội đều phải dựa theo quy định mà, không thể gấp gáp được.”
Hàng Chính gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Hàng Chính à, đối nhân xử thế cũng giống như uống trà vậy, tâm trạng cậu tốt thì dĩ nhiên trà sẽ thơm.
Tâm trạng cậu không tốt thì trà có ngon đến mấy cũng giống như nhai sáp nến trong miệng mà thôi.
Tôi không biết cậu đã nghĩ kĩ chuyện này hay chưa, thế nhưng tôi cho cậu biết, thế giới rộng lớn này ở đâu không có cỏ thơm chứ.”
“Nói như vậy.” Hàng Chính cười cười: “Nhưng không phải là cô ấy thì không được.
Tôi đã ba mươi hai rồi, khó khăn lắm mới tìm được một người vợ, cũng không thể bỏ cô ấy mà đi.
Tôi thật sự không có đủ kiên trì để đi tìm lại.”
“Được rồi, cậu nghĩ xong rồi thì tôi không khuyên cậu nữa.
Lần sau gặp được Tô Nam thì nói cho cô ấy biết, cô ấy chọn trà rất ngon.
Cảm ơn.”
Phương Cẩm Lôi nâng ly trà lên rồi cười nói với anh.
Anh nhìn anh ấy một chút rồi lại nhìn ly trà trước mặt mình: “Đây là… Đây là lá trà mà tôi mang về sau đợt nghỉ phép lần trước à? Không có gì đặc biệt mấy.”
“À.” Phương Cẩm Lôi vờ như bừng tỉnh: “Đó là của tôi, không phải của cậu, lần trước khi ra ngoài công tác tôi đã lấy từ trong khách sạn, vừa hay hôm nay cậu đến nên tôi mới rót cho cậu, đừng lãng phí.”
“Quả nhiên là đại đội trưởng Phương.” Hàng Chính nhìn nước còn sót lại trong ly trà, dở khóc dở cười: “Làm việc với anh đã nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn keo kiệt như thế.”
“Này này này, tôi không keo kiệt, ngày hôm nay gọi cậu đến là vì có chuyện.” Phương Cẩm lôi lấy ra một cái văn kiện của Đảng ghi hai chữ “Tuyệt mật”: “Hai ngày trước tôi vừa nhận được cái này, thời gian lên đường là sáu giờ tối nay.
Cậu cầm về đội xem một chút đi, tôi không nói nhiều làm gì.
Hàng Chính, đánh thật tốt trận chiến cuối cùng của cậu đi.”
“Trận chiến cuối cùng sao?” Hàng Chính cau mày hỏi.
“Mời vừa nói xong, yêu cầu của cậu phải mất khoảng nửa năm.
Còn nhiệm vụ này thì đại khái cũng kéo dài một khoảng thời gian khá lâu.”
Phương Cẩm Lôi đi đến vỗ vai Hàng Chính: “Anh em, chiến thắng trở về.
Sau đó cậu có thể cưới vợ rồi.”
Hàng Chính bật cười, đặt tay lên bàn tay đang để trên vai mình của Phương Cẩm lôi, thoải mái vỗ hai cái.
Anh em!
Lời anh nói tôi đều hiểu, mỗi một hành động của anh tôi đều hiểu.
Đêm hôm ấy, Hàng Chính triệu tập tất cả thành viên của phân đội để động viên trước trận chiến.
Vì đã lâu không làm nhiệm vụ dài như vậy nên tất cả thành viên của phân đội đều cảm thấy nhiệt huyết trong mình đang sôi trào.
Sau khi động viên trước trận chiến xong, Hàng Chính bảo bọn họ trở về chuẩn bị hành trang thật tốt để đi ứng chiến.
Những đội viên này của anh đều là cao thủ, mỗi khi ở chung một chỗ, bọn họ trở thành một lực lượng không thể nào chống lại nổi khiến kẻ địch phải hoảng sợ.
Hàng Chính lấy ra một chiếc vòng tay màu đỏ trong túi áo, đó là cái vòng được thắt từ tóc của Tô Nam.
Anh đã nhập ngũ nhiều năm như vậy, đã nghe qua hết thảy những phong tục trên đời này.
Anh không tin tưởng mấy, duy chỉ có câu chuyện về chiếc vòng tay thắt từ tóc của người Tây Tạng này khiến anh mãi ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là khi đó không có ai cùng anh làm chuyện lãng mạn như vậy, thế nên lúc gặp được Tô Nam, anh mới không chờ nổi mà phải hoàn thành chuyện này ngay.
Đối với Hàng Chính mà nói, cưới Tô Nam về nhà là chuyện anh muốn hoàn thành nhất lúc này.
Vợ con luôn là ưu tiên hàng đầu, anh không còn quan tâm đến việc mình đã luôn ở trong tư thế khí phách nửa đời trước.
Cho đến cái tuổi này, anh chỉ ôm mong ước hướng đến tình yêu mà thôi.
Hàng Chính nhìn vòng tay thắt từ tóc ấy rồi nhẹ nhàng đặt lên môi, hôn một cái.
Nam Nam, hãy chờ anh.
Sẽ nhanh thôi.
Bởi vì vấn đề quy định của quân đội, Hàng Chính vẫn luôn cất chiếc vòng tay này ở trong túi áo trước ngực.
Anh cảm thấy, cái vòng tay này sẽ tiếp thêm sức mạnh cho mình.
Sức mạnh để sống tiếp.
Hóa ra trước đây Hàng Chính luôn cho rằng mình cô độc, mặc dù có một người chị nhưng cô ấy cũng đã lập gia đình riêng.
Cuộc sống gia đình mỹ mãn hạnh phúc, cũng không có gì đáng lo lắng.
Vậy nên mỗi lần ra chiến trường, Hàng Chính hoàn toàn thả lỏng bởi vì anh không gánh vác bất cứ thứ gì nên anh đối mặt với cái chết một cách rất thản nhiên.
Nhưng mà anh không hy vọng mình sẽ trở thành một thứ vũ khí lạnh như băng không có chút dịu dàng nào.
Thế nhưng anh đã làm quá đúng chức mệnh của cái nghề này, muốn dịu dàng thì phải định sẵn sẽ phải gánh vác trách nhiệm.
Song may mắn thay, Tô Nam là hậu phương của anh, cũng đã khiến anh hiểu rằng trong lòng anh giờ đây còn chứa thêm một người khác.
Hàng Chính đã từng thản nhiên đối mặt với cái chết dần dà trở thành một người hy vọng được sống tiếp.
Chính anh cũng không rõ sự thay đổi này tốt hay xấu, chẳng qua anh cảm thấy trong lòng mình như dấy lên chút mong đợi cũng như hy vọng, giống như rằng cố gắng cũng là chuyện không quá tệ.
Sáng sớm hôm sau, mấy tân binh phát hiện một bộ phận huấn luyện viên đã đi mất, thay vào đó là những gương mặt lạ lẫm chưa từng thấy.
Lúc đi vệ sinh, Liêu Thịnh lặng lẽ nói với Tiểu Bì rằng huấn luyện Hàng của bọn họ phải đi làm nhiệm vụ rồi.
“Sao cậu biết?”
Tiểu Bì nhìn xung quanh một chút, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng nói lung tung!”
“Cậu ngốc à! Cậu xem, huấn luyện viên của chúng ta là ai? Hàng Chính, Trần Ngũ, Hồ Đối Đối, Hứa Băng, Lý Phục, Trịnh Soái Trực, sáu người bọn họ.
Tôi đã nói cho cậu biết chuyện chúng tôi đều là mũi nhọn của quân đội đặc chủng rồi mà.
Hơn nữa tôi đã nghe ngóng được rằng quân đội đặc chủng Mộ Đao chuyên gia giao nhiệm vụ cơ mật cho tiểu đội sáu người.
Cậu nói xem vô duyên vô cớ sáu người đó mất tích là để làm gì?”
“Aida Liêu Thịnh, cậu phân tích rất có lý nha.
Cậu hỏi thăm chuyện của quân đội đặc chủng Mộ Đao rõ như vậy, có phải cũng muốn gia nhập không?”
“Ừ, đó là đương nhiên, Liêu Thịnh tôi đã làm gì thì phải làm tốt nhất mới được, nhập ngũ rồi thì tất nhiên tôi cũng muốn trở thành người giỏi nhất.
Nhanh lên, cậu không đi tiểu thì để tôi, đừng chậm trễ việc tôi tiến bộ!”
“Đợi một chút đi…”
Sáu giờ tối, Hàng Chính đứng ở sân bay của đại đội chờ thành viên của phân đội Tinh Hỏa đến.
Lý Phục là người tới cuối cùng.
Hàng Chính nhìn thấy biểu tình của anh ấy cũng bình thường nhưng khuôn mặt lại hơi hưng phấn một chút.
Anh nhẹ nhàng cười cười rồi đi đến vỗ vai Lý Phục, anh đoán ra nguyên do khiến Lý Phục vui vẻ như vậy… Có lẽ trước khi đi, nhất định anh ấy đã tìm Miêu Mị Hân.
Cũng không biết Miêu Mị Hân bên đó nói gì mà có thể khiến Lý Phục vui vẻ đến thế.
Nhưng mà nếu A Hân và Lý Phục có thể về chung một nhà thì anh sẽ thấy rất yên tâm.
Dù sao Lý Phục cũng là anh em cùng trải qua sống chết với anh, có thể tin tưởng được.
Nhưng bây giờ không còn là lúc nghĩ về chuyện nam nữ nữa.
Làm nhiệm vụ mới là chuyện quan trọng nhất lúc này.
“Lên phi cơ.”
Hàng Chính trầm giọng ra lệnh.
Sáu người anh em vẫn nắm tay thành quyền như trước, đứng chung một chỗ rồi nói: “Chiến thắng trở về.”
Phi cơ trực thăng bay lên trời một hồi rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Hàng Chính ngồi trong phi cơ nhìn mặt đất ngày càng xa rồi khẽ thở dài một hơi.
Anh không biết nhiệm vụ lần này, thứ đang chờ đợi bọn họ là gì đây?.