Edit: Tuyến Jin
“Nói? Ngươi trừ chỉ chằm chằm quái thế đạo bên ngoài không như ý, thì làm được cái gì cái gì? Tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, nuôi sống chính mình cũng không nuôi nổi, còn có mặt mũi nói cái gì thế nhân đều say! Nói cho ngươi, Lý Chính Tích, để ngươi đọc sách không phải vì muốn ngươi cầu công danh, mà để ngươi làm người có bản lĩnh nuôi sống chính mình, làm quan không được, ngươi có thể làm phòng thu chi, có thể dạy học và giáo dục! Một người chịu không được khổ, liền chính mình còn không nuôi nổi mình, dựa vào cái gì đi giải cứu người khác! Ngươi tốt nhất biết rõ ràng chính mình bao nhiêu phân lượng, nếu không có là thiên hạ thịnh thế chăng nữa, ngươi vẫn là cái bộ dạng như ngươi bây giờ thôi!”
Mạc Ngữ nhịn không được liếc mắt nhìn trượng phu một cái, hắn mắng có điểm nặng, một chút lòng tự trọng đều không giữ lại cho tam đệ.
Lý chính quả nhiên bị lời này đả thương, không biện minh nữa, chỉ mặt mũi bầm dập gục đầu không nói gì.
“Còn là nam nhân liền đứng lên cút cho ta, hướng mẫu thân cùng cữu cữu, mợ tạ lỗi, vì chuyện của ngươi, bọn họ lo lắng cả buổi trưa.” Dứt lời kéo thê tử rời đi, lưu lại một mình một người tiểu đệ trong đống tạp vật liếm láp vết thương đến lòng tự trọng.
“Đi chỗ nào?” Mạc Ngữ không đuổi kịp hắn, muốn đuổi kịp hắn không thể không một đường chạy chậm.
Hắn mang nàng đi phương hướng không phải sảnh ngoài, mà ra cửa.
“Tay nàng bị thương, phố đông có gian tiệm thuốc, mua chút kim sang dược.”
Nhìn sườn mặt của hắn cơn giận còn sót lại chưa tiêu, Mạc Ngữ trong lòng cười thầm, chỉ sợ không chỉ mua cho mình nàng đi?
Vợ chồng son từ cửa sau Ngô trạch ra ngoài, trước khi đi Lý Chính Nhiên dặn bà tử đang làm trong viện, để nàng cùng người trong nhà một tiếng, nói bọn họ ra cửa, không cần chờ cơm chiều, bởi vì hắn không muốn nghe mẫu thân sướt mướt trách cứ.
Từ tiệm thuốc mua dược, cấp thê tử dược liệu tốt nhất, liền mang nàng vào tửu lầu, điểm vài món ngon.
Đây là lần đầu bọn họ ăn cơm chỉ có hai người.
“Hôm nay sao nàng không mua nhiều đồ chút?” Hắn đi dạo cùng các nàng, đương nhiên biết nàng hôm nay không mua cái gì.
“Ta có mua, hơn nữa là đồ quý nhất.” Cười cười, đem chiếc đũa nước trà trụng sơ qua nước trà đưa cho hắn.
Lý Chính Nhiên tiếp nhận chiếc đũa, chần chờ một chút, sau nói: “Mẫu thân xưa nay nghiêm khắc, rất nhiều chuyện khiến nàng ủy khuất.”
“Nương chỉ là không thích tươi cười, đối đãi chúng ta vẫn tốt.” Tuy rằng có chút chướng mắt nàng, nhưng cũng không có cắt xén, đánh chửi nàng, này đối nàng tới nói đã thực không tồi.
Làm thê tử cũng là một loại nghề nghiệp, ít nhất phải biết kiến thức sinh tồn cơ bản, điểm này nàng làm được.
Dùng xong cơm chiều, sắc trời đã là tối đen, huyện thành không giống bảy phiên trấn, đêm đến liền tối lửa tắt đèn, cho dù đêm xuống ở đây cũng nơi nơi là người, đặc biệt chỗ bọn họ đứng là ở phố xá phồn hoa sầm uất.
Bởi vì gần nguyên tiêu, cho nên tùy ý có thể thấy được những sạp hàng bày bán hoa đăng, đây là lần đầu tiên Mạc Ngữ thấy ban đêm phồn hoa, thật mở mang tầm mắt.
Lý Chính Nhiên là trưởng tử trong nhà, từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen bảo hộ người nhà, như hiện tại, hắn theo quán tính mà nắm lấy tay thê tử —— người nhiều, sợ nàng đi lạc.
Mạc Ngữ nhận ra động tác nhỏ này của hắn, bất quá không lên tiếng, bởi vì nàng thích được hắn nắm lấy, huống hồ mẹ chồng không ở đây, không sợ bị bà trách tội.
“Kinh Sở!” Trong đám người có người hướng bên này hô to.
Lý Chính Nhiên ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, bởi vì “Kinh Sở” là tên tự của hắn, chỉ có đồng liêu trong quân biết, là lúc nhược quán hai mươi tuổi, một vị quân sư trong quân nói tên hắn quá văn chất, liền tặng hai chữ “Kinh Sở”, ý chỉ: Vượt mọi chông gai, chí khí như Hạng -Sở.
“Buổi chiều nghe Lương Manh nói ngươi ở chỗ này, không thể ngờ thế mà ta lại gặp được!” Người tới là nam nhân cao gầy tầm ba mươi, cùng Lý Chính Nhiên giống nhau, da hơi ngăm đen, xuyên một thân trường bào lụa đen thêu kim hạc, rất có vài phần anh khí.
Lý Chính Nhiên cũng có vẻ thật cao hứng, “Ngươi cũng đến huyện thành làm việc?”
“Tới thương lượng đổi nơi đóng quân, ngày mai liền trở về, thế nào, nghe nói ngươi đáp ứng đến đại doanh Lịch thành rồi hả? Sao không dứt khoát tới Dương huyện chúng ta cùng nhau làm việc?” Bọn họ đang vui vẻ, tự nhiên cũng chú ý tới Mạc Ngữ bên người Lý Chính Nhiên, tú nữ dịu dàng ngoan ngoãn, đâu giống phụ nhân thôn quê tiểu tử này nói, “Vị này chính là đệ muội đi?”
Thấy nhắc tới mình, Mạc Ngữ vội uốn gối hành lễ.
“Gọi Lâm Đại ca là được.” Lý Chính Nhiên giới thiệu nàng.
“Lâm đại ca mạnh khỏe.” Mạc rất Ngữ biết nghe lời phải.
Lâm Đại ca vỗ vỗ vai Lý Chính Nhiên, khẽ nói: “ Cùng với người ngươi nói lúc trước không giống nhau.”
Lý Chính Nhiên không nói gì, cười nhẹ, thê tử hắn xác thật với tưởng tượng của hắn không giống.
“Đi, cùng nhau uống rượu đi! Ta vừa vặn hẹn vài đồng hương, cùng nhau làm mấy chén!”
Lý Chính Nhiên liếc nhìn thê tử rồi nhìn hắn, tỏ vẻ mang theo gia quyến không tiện.
“Cũng đúng, qua chút thời gian ta còn muốn tới một chuyến, đến lúc đó lại tìm ngươi.”
Hai người bên này đang hàn huyên, chợt nghe trên đường một trận ồn ào, tiếng khóc, còn có tiếng kêu thảm.
Chỉ nghe Lâm đồng hương căm giận nói “Đám hỗn đản này, nháo khắp nơi!”
Lý Chính Nhiên cũng đi qua, “Ai thế?”
“‘Người của ' Thanh nham quân ’, gần đây đổi nơi đóng quân đến phương nam, làm cho thiên nộ nhân oán, không dễ chọc! Trong trận Hoành thông chính bởi bọn họ lâm trận bỏ chạy, mới hại chết nhiều huynh đệ chúng ta vậy!” Nghĩ đến việc này lại nhịn không được muốn đánh người.
Nghe được “Thanh nham quân” ba chữ kia, trên mặt Lý Chính Nhiên cũng dâng lên một tia không vui.
Nhìn một đám Thanh nham binh đùa bỡn hai nữ hài mười bốn mười lăm tuổi, hai nam nhân liếc nhau, như đã ăn ý đưa ra quyết định.
Lý Chính Nhiên tiến đến bên tai Mạc Ngữ: “Đến cửa trà quán chờ ta một lát.” Nơi đó an toàn.
Mạc Ngữ sau khi quét mắt một vòng qua trượng phu cùng Lâm Đại ca, yên lặng gật đầu —— hai người bọn họ đang muốn làm chuyện không quy củ.
Thấy thê tử thối lui đến nơi an toàn, Lý Chính Nhiên duỗi tay từ chỗ một người bán hằng rong lấy hai cái mặt nạ thần tiên ma quái, tiện tay phóng một cái cho nam nhân họ Lâm, mà lâm đồng hương cũng từ chỗ một người bán mía rong rút được hai cây mía ——
Ở đến gần sau lưng đám Thanh nham binh, hai người cái gì cũng chưa nói, giơ cây mía lên đánh —— đánh gần chết mới thôi.
Trên đường thoáng chốc một mảnh hỗn loạn.
Mạc Ngữ cắn môi, trường hợp bạo lực hội đồng như vậy nàng vốn nên sợ hãi mới đúng, cũng chẳng biết vì cái gì, lại cảm thấy hưng phấn dị thường —— phu quân đại nhân nàng lúc đánh người rất soái khí!
Một đám Thanh nham quân bị đập quỳ rạp trên mặt đất khóc thét, từ đầu đường chạy tới một đám quan binh, Lý Chính Nhiên hướng Lâm đại ca ra hiệu thu thế, hai người mỗi người một hướng, từng người phi thân vào ngõ nhỏ hắc ám, làm bọn quan binh thoáng cái ngơ ngác.
Trên đường thật sự quá loạn, Tiểu nhị trà tới mức chạy nhanh ra đóng cửa trà quán, Mạc Ngữ bối rối dựa ván cửa, tự hỏi có nên đi về trước không?
“Đi.” Một con bàn tay to đánh gãy suy nghĩ của nàng, túm chặt cổ tay nàng liền chạy, là chàng, chàng đã vứt chiếc mặt nạ.
Hai vợ chồng gập ghềnh vất vả thoát ra từ trong đám người, Mạc Ngữ bị chàng kéo vào hẻm nhỏ tối đen.
Còn không kịp thở ra một hơi, liền bị người ôm chặt lấy hung hăng hôn một cái lên trán, hắn…… Như là thật cao hứng, cười cười đắc ý!
Không sai, Lý Chính Nhiên xác thật thực hưng phấn, bởi vì hắn cùng nhóm đồng liêu Hắc kỵ quân đã muốn đập Thanh nham quân một trận từ lâu, lại ngại phía trên đã nhiều lần ra lệnh và giảng giải, bọn họ lo sẽ rước lấy nhiều phiền toái cho Hắc kỵ quân nên vẫn luôn ẩn nhẫn, hôm nay cuối cùng có cơ hội một trận rửa hận, thống khoái!
“Có sợ không?” Cúi đầu hỏi người trong ngực.
Mạc Ngữ cười đến thực vui vẻ, lắc đầu, “Không sợ.” Không thể ngờ nam nhân này cư nhiên cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
“Trở về không cần nói cho người trong nhà.” Buổi chiều mới vừa giáo huấn xong tiểu đệ, buổi tối lại đến phiên chính mình manh động, tựa hồ thực không thể nào nói nổi.
“Không nói.” Nàng là thê tử hắn, đương nhiên phải thân với hắn, nhất định vô điều kiện đứng về phía bên này.
Một trận tiếng bước chân từ đầu hẻm truyền đến, xem ra chỗ này không nên ở lâu, Lý Chính Nhiên buông nàng ra, nắm tay nàng hướng Ngô trạch mà đi.
***
Đánh đập quan binh là hai người đeo mặt nạ nhưng không bắt được, nên thành một cọc án treo đấy, muốn xử mà không giải quyết được gì.
Mới gặp lại nhau ba ngày, cùng phòng hai ngày, vợ chồng son lại nhân lần trải qua nguy hiểm này, có bí mật nhỏ đầu tiên thuộc về hai người bọn họ.
Phu thê vốn trời sinh lợi ích đã gắn liền nhau.
Nói là mười ngày nửa tháng, trên thực tế chỉ ở nhà được năm ngày, Lý Chính Nhiên đã bị đại doanh thúc giục qua đó, nói là có tướng quân tháng sau tới tuần tra, thỉnh hắn mau đi hỗ trợ huấn luyện nghi thức.
Lần này hắn vừa đi, Mạc Ngữ cũng lại lần nữa về những tháng ngày như trước, bất quá bởi vì qua năm ngày ngọt ngào, nàng cũng mong đến thập phần vui sướng.
Nam nhân trong thiên hạ rất nhiều nhưng cố tình nàng lại được gả cho nam nhân tốt như vậy, trở thành một hiền thê cho hắn không khó, mặc kệ cái dạng gì ủy khuất, ngươi đều có thể vì hắn đi nhẫn, bởi vì đáng giá.
Đây mới là trượng phu chân chính thông minh, chỉ nói hai câu an ủi là có thể khiến thê tử vượt lửa băng sông, không chối từ.
Lý Chính Nhiên này vừa đi chính là gần tháng, trong lúc đó không có trở về, chỉ cho người về nhắn hai lần, nói hết thảy đều tốt, bảo trong nhà không cần nhớ.
Kỳ thật trừ Mạc Ngữ, trong nhà cũng không có ai nhớ hắn, mẹ chồng vội vàng chiếu cố Chính Tích kiêm vì hôn sự của Hân Nhạc mà phát sầu, căn bản không rảnh bận tâm chuyện khác, Chính Cũng sớm đã đi huyện Dương, nghe nói lại qua một tháng liền phải chính thức qua bên kia ở, cũng mang Triệu Nhứ Yên qua—— mẹ chồng vì thế sinh khí vài ngày, bởi vì Triệu Nhứ Yên ngại cơm trong nhà không đủ tinh tế, ăn không vô, mẹ chồng lại cho rằng nàng đây là cố ý trước mặt Chính Cũng chọc hư quan hệ mẹ con của bà, mẹ chồng nàng dâu hai giận dỗi vài ngày, Mạc Ngữ không liên quan cũng bị dính vào, vốn dĩ đại doanh truyền tin người ta nói muốn đem nàng qua đấy, giúp Chính Nhiên xử lý chỗ ở một chút, đang lúc gặp mẹ chồng sinh khí, kiến nghị này sẽ khiến bà càng thêm tức—— các ngươi thành gia lập nghiệp đúng không? Một đám không phải mang tức phụ đi, chính là đón tức phụ qua xếp chỗ ở, đem mẫu thân như bà đây đặt ở đâu?
Đương nhiên, những lời này Ngô thị sẽ không nói cho mấy đứa con trai nghe, muốn nói cũng là nói cho nhóm tức phụ nghe, miễn tạo hiềm khích giữa mẫu tử bọn họ.
Triệu Nhứ Yên đối với mấy lời của mẹ chồng cũng làm lơ, nhân lúc Chính Cũng về nhà nàng thì thầm bên tai hắn, lúc ăn cơm Chính Cũng thuận miệng cùng mẫu thân giải thích một câu —— hắn mang thê tử đi Dương huyện là sợ lưu tại trong nhà cho mẫu thân thêm phiền toái, vì thế tổ ong vò vẽ lại bị thọc rối loạn —— nhi tử cư nhiên vì tức phụ tới “Chất vấn” bà!
Nữ nhân, khi làm thê tử không được thống khoái, tự nhiên phải chờ tới khi được làm mẹ chồng mới được phóng thích, nhớ năm tổ mẫu tổ phụ Lý gia nằm bệnh trên giường, đều không phải Lý Ngô thị một người bà chiếu cố sao? Hiện tại già rồi, tiểu bối lại muốn tạo phản, chẳng lẽ m đời này những gì bà chịu ủy khuất trước đây không thành? Dựa vào cái gì?!
Cục diện như vậy, Mạc Ngữ nơi nào mở miệng muốn đi qua chỗ trượng phu được……Qua một tháng, nàng mới có cơ hội—— bởi vì mẹ chồng đã qua đó một lần, bà đối với Chính Cũng, Chính Tích trên người không chiếm được tôn trọng, bà muốn từ chỗ trưởng tử chút bồi thường, vào trong thành lại lần nữa tiêu của trưởng tử một số tiền, mua một đôi giấy và bút mực sang quý, rồi bìa cứng điển tịch, trong lòng rốt cuộc bình thường trở lại, trở về liền nói Mạc Ngữ không phải, trách nàng không nghĩ cho trượng phu mình mấy ngày ở trong thành không ai chiếu cố.
—— kẻ độc tài thường có thể đem bản tính người ta phóng đại đến nỗi thế nhân đều phải chê trách.
Mạc Ngữ gật đầu đáp lời, không chút so đo mẹ chồng trong ngoài bất nhất, bởi vì nàng rốt cuộc có thể vào thành gặp Chính Nhiên.
Trước kia khi không có hắn, nàng ở Lý gia chỉ đồ cái sống nhờ vào nhau, hiện giờ không giống, nàng đã cảm thấy một ít hạnh phúc, nàng tuyệt đối sẽ kiên trì không ngừng nỗ lực.
***
Chỗ Lý Chính Nhiên ở cách đại doanh huyển rất gần, là doanh hạ sếp chỗ ở, tiểu viện đơn độc một phương, nhà ngói ba gian đá xanh trồng trúc, tuy thể bì với Lý gia rộng lớn, nhưng thập phần tinh tế, căn bản không lôi thôi giống mẹ chồng nói, hắn thế nào cũng là nam nhân độc thân ở bên ngoài mười mấy năm, không đến mức không biết lo cho sinh hoạt của chính mình.
Khi Mạc Ngữ đến nơi, Lý Chính Nhiên không ở nhà, đón nàng là một vệ binh, nói hắn còn đang ở giáo trường, trễ một chút mới có thể về.
Tiễn vệ binh đi, Mạc Ngữ liền xuống tay dọn dẹp sân, đông quét quét, tây lau lau, đem ba gian nhà đùa nghịch mà chỉnh tề lại sạch sẽ, thuận tiện hầm một nồi canh sươn hầm trên lò thang—— là nàng từ trong nhà mang tới.
Một bên khuấy canh một bên nghĩ —— nếu chỉ có bọn họ hai người sinh hoạt thì sẽ tự tại hơn nhiều, bất quá cũng chỉ ảo tưởng một chút như vậy, lâý thân phận trưởng tử Lý gia của hắn, chỉ sợ đời này sẽ không có cái hy vọng này.
“Không lấy tay ra là bỏng đấy.” Lý Chính Nhiên vừa vào cửa liền phát hiện thê tử một bên nấu canh một bên phát ngốc.
Vừa nghe đến hắn thanh âm, Mạc Ngữ bỗng buông giá đứng dậy, “ Chàng đã về.” Tuy nói đã sinh hoạt phu thê rồi, nhưng đó là sự việc hai tháng trước, hiện giờ bỗng vừa thấy mặt, vẫn có chút ngượng ngùng, đặc biệt nàng vừa rồi còn ngơ ngẩn như con ngốc.
Lý Chính Nhiên đem đồ ăn trên tay đưa cho nàng, “Là doanh hỏa đầu cấp, hôm nay trước ăn thế này nhé, ngày mai lại dẫn nàng đi chợ sáng.”.