Tờ hứa hônChương 04
- Ba thấy anh hai con nặng tình với Thủy Linh lắm.
Thúy My gạt phăng:
- Nhưng Thủy Linh không phải là đối tượng của anh hai.
Ông Dũng vẫn chưa hết lo:
- Ba vẫn chưa yên tâm khi anh hai con vẫn còn lăng nhăng với nhiều cô gái khác.
- Cái gì cũng phải từ từ ba ạ. Không phải bỏ là bỏ được đâu, tất cả đều cần vào thời gian. Với lại con muốn xem bản lĩnh của Sơn Khương, cô bé có khả năng thay đổi được anh hai không?
Nói đến Sơn Khương là mắt ông Dũng lấp lánh niềm vui:
- Khi con gặp Sơn Khương , con cũng thích như ba vậy.
- Ba làm con nôn nóng muốn gặp Sơn Khương ngay bây giờ.
- Vậy thì gọi điện thoại đi.
Thúy My nhắc ống nghe:
- Số mấy hả ba?
Ông Dũng chưa kịp đọc thì chuông cổng reo, ông nhìn con gái:
- Con ra mở cổng đi, xem ai vậy? Chị Bình đi chợ rồi.
Thúy My gác óng nghe:
- Làm mất hứng hết trơn.
Cánh cổng vừa được mở ra , một giọng trong trẻo vang lên:
- Chào chị, Cho em hỏi , có bác Dũng ở nhà không ạ?
Thúy My nhìn cô gái trước mặt, một cô bé thì đúng hơn. Nét đẹp giản dị cộng với sự dễ thương , pha lẫn hồn nhiên làm cho Thúy My có cảm tình ngay. Cô hỏi giọng nhẹ nhàng.
- Em muốn gặp ba chị?
Cô bé reo lên:
- Chị là Thúy My ?
Thúy My ngạc nhiên mở to mắt :
- Sao em biết chị?
- Bác Dũng vẫn luôn nhắc.
- Vậy em là ...
- Vũ Sơn Khương.
- Ồ! Em trẻ đẹp và dễ thương hơn sự tưởng tượng của chị đó nghe.
Thúy My mở rộng cánh cổng:
- Em mang xe vào đi. Ba chị đang ở phòng khách và vừa nhắc đến em.
Sơn Khương không màu mè, cô đề máy và vọt thẳng vào trong sân. Đặt chân chống xe , cô đứng đợi Thúy My.
- Em rất thích vườn hoa nhà chị nhưng rất tiếc, em không phải là chủ của nó.
Thúy My nửa đùa, nửa thật:
- Có gì đâu mà khó. Nếu em trở thành thành viên của gia đình họ Lâm thì em là chủ của nó rồi.
- Nói thì nói, nhưng nó không dễ như lời nói của mình đâu. Ước mơ chỉ là ước mơ mà chị.
- Nếu ta quyết tâm thì ước mơ kia cũng sẽ thành sự thực thôi. Em nghĩ lời chị có đúng không?
Sơn Khương tủm tỉm cười:
- Em phải đấu tranh thi thố với bao nhiêu người mới vào được nhà họ Lâm đây ?
- Em đã được hai người trong ban giám khảo ủng hộ rồi, chắc chắn em sẽ đậu thôi.
Sơn Khương run vai:
- Chỉ một giám khảo không hài lòng là thấy khó khăn rồi. Nhưng thôi , chỉ mới bắt đầu cuộc thi, kể thắng bại cũng chưa biết , em sẽ kiên nhẫn cho đến kết quả cuối cùng.
- Chị là người đầu tiên ủng hộ em.
- Cám ơn chị.
Sơn Khương lại câu chuyện:
- Mấy lần em ghé thăm bác Dũng không gặp chị. Nghe bác nói chị đang đi thúc tệ gì đó. span>
- Ừ, chị được cử đi Anh hai tháng.
Cô bé nghiêng đầu:
- Chị học luật , chắc chị nói chuyện hay lắm.
- Như em đã nghe rồi đó, có hay ho gì đâu. span>
- Tại chị dấu nghề đó thôi.
Thúy My nắm lấy tay Sơn Khương:
- Em mới là giỏi và bản lĩnh đấy nè. Cả anh hai chị, người đàn ông được xem là khó khăn mà cũng phải lép vế. Em cừ lắm!
Sơn Khương cong môi:
- Gặp việc , gặp người chớ em hay ho gì. Với lại, Trí Nguyên là người có lỗi nên em mới bắt bí được.
Thúy My xỉ vào trán Sơn Khương:
- Em lợi hại thật đó, làm anh hai chị phải đóng gần ba triệu tiền điện thoại.
Sơn Khương giật mình:
- Nhiều đến thế ư ? Chắc là Trí Nguyên giận em lắm?
- Giận thì có giận, nhưng không bằng chuyện em làm Thủy Linh hiểu lầm , và cô ta còn đòi chia tay. Sơn Khương cúi mặt, xoắn xoắn hai tay vào nhau:
- Hôm ấy, em cũng không cố ý.Tự nhiên thấy hai người bên nhau , em chỉ làm theo ngẫu hứng , không ngờ trở nên tệ hại. Thúy My à ! Chắc em không tham gia trò chơi này nữa đâu. Làm cho người ta đau khổ em thấy áy náy lắm.
- Coi kìa! Ai giận thì mặc ai. Em làm điều đó theo yêu cầu chứ đâu phải tự ý em.
Sơn Khương thở nhẹ:
- Trò chơi tình ái rất nguy hiểm, tự nhiên em sợ em phải đau khổ vì nó.
Thúy My nheo mắt:
- Em sợ em yêu Trí Nguyên ư ? Không phải hai gia đình đã từng mong điều ấy sao?
- Em ...Không dễ dàng có được con tim của Trí Nguyên đâu, chị à. Hiện tại, ông ta rất ghét em.
Cô ngần ngừ:
- Tuy em có bướng bỉnh và đanh đá thật , nhưng em cũng là con gái, chẳng lẽ em cứ đi tìm Trí Nguyên hoài? Như thế người ngoài nhìn vào , họ sẽ không ngần ngại xì xầm đâu. Thúy My gục gặc : - Em lo lắng điều ấy cùng đúng. Để chị bàn với ba giúp em.Còn vấn đề con tim của anh Nguyên thì em yên tâm, vẫn chưa ai chiếm được đâu. Đàn ông đa tình chỉ là chuyện bình thường của thế kỷ.
Thúy My hỏi:
- Em học tới đâu rồi ?
- Đamg theo học ngành xây dựng trường đại học bách khoa.
- Thế thì được rồi. Chị và ba sẽ giúp em vào công ty An Nguyên.
- Để làm gì ?
- Vào đó, em mới có thể thường xuyên tiếp xúc với anh Nguyên thôi. Hiện công ty đang tuyển trợ lý và kỹ sư. Em làm trợ lý cho Trí Nguyên nhé ?
Sơn Khương cắn môi :
- Liệu có được không ? Em vẫn còn đi học.
- Ba chị và phó giám đốc Thái Hoàng sẽ sắp xếp cho em.
- Em sợ Trí Nguyên sẽ không đồng ý.
Thúy My đặt tay lên vai cô bé :
- Chẳng còn cách chọn lựa nào khác đâu, nhưng có điều em sẽ gặp khó khăn khi làm việc chung với anh Nguyên. Anh ấy không phải là ngụy quân tử trả thù cá nhân, chỉ là ảnh rất nguyên tắc và không hề xử sự theo tình cảm.
- Em không sợ.
- Thế thì được rồi, thôi, chúng ta vào trong đi , để ba chị chờ.
Sơn Khương và Thúy My bước song song nhau, hai người như đã thân thiết từ lâu. Vào đến phòng khách, khuôn mặt ưu tư lo lắng của Sơn Khương không còn nữa, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ trên môi. Cô bé rất tự nhiên sà xuống, ôm cánh tay ông Dũng.
- Cháu chào bác. Bác khỏe không ?
- Khỏe. Thế còn cháu ?
Cô bé vung tay :
- Bình thường và còn làm được rất nhiều việc.
Ông Dũng hỏi:
- Sáng nay cháu không đến trường à ?
- Có chứ, nhưng đươc nghỉ.Về nhà thì buồn, lang thang rồi cũng chán, nên con ghé thăm bác.
Cô bé nheo mắt :
- Không ngờ được tài nổ với vị luật sư trẻ Lâm Thúy My, cũng có nghĩa là cháu đã có thêm đồng minh.
Thúy My mắng yêu:
- Em lém lĩnh thật đó Sơn Khương. span>
Ông Dũng vui vẻ:
- Vậy là hai chị em biết nhau rồi phải không?
- Dạ, chị Thúy My rất là dễ thương. Nếu để cháu gặp chị ấy sớm thì cháu đâu có buồn và sử dụng thời gian một cách vô nghĩa.
- Cháu định làm gì nào ?
- Theo chị My học hỏi, thú vị lắm đấy. Bác cũng biết cháu rất thích khám phá những cái lạ, bí ẩn và khó hiểu.
Thúy My xen vào:
- Chị đâu có gì hay ho đâu. Sao em không theo anh Nguyên ấy ?
Sơn Khương run vai:
- Nếu được thì em đâu có chật vật và tự biến mình thành con lật đật. Xem vậy chứ thật sự không dễ ăn.
Thúy My băn khoăn:
- Chị thấy em sẽ đánh mất sự vô tư của mình đấy, Sơn Khương à. Mọi việc đã tạo nên áp lực cho em.
Sơn Khương lắc đầu :
- Áp lực không phải là không có, cái chữ yêu là em cần sự ủng hộ.
Cô bé quay sang ông Dũng :
- Có lẽ cháu không nên nói điều này với bác, khi cháu đã gật đầu tự mình đưa ra vấn đề giải quyết này. Nhưng bác ơi! Cháu đã gặp sự không ổn rồi. Cháu thấy mình trở nên mệt mỏi khi làm một việc mà chưa biết kết quả như thế nào. Cháu... Ông Dũng quan tâm:
- Đã xảy ra chuyện gì với cháu ư ? span>
Sơn Khương liếc Thúy My. Nhận thấy cái gật đầu khuyến khích, cô bé mím môi: - Là chuyện của Trí Nguyên ấy.
- Trí Nguyên ăn hiếp cháu ?
- Vấn đề ấy thì chưa. Nhưng cháu không muốn Trí Nguyên càng ngày càng hận cháu, căm thù cháu khi cháu cố tình đem đến cho anh ta những phiền phức và sự hiểu lầm tai hai. Bác ơi! Cháu muốn có một sự dung hòa nào đó.
Sơn Khương cúi đầu :
- Đã không còn cơ hội, nếu bây giờ Trí Nguyên gặp cháu thì anh ấy sẽ giết cháu ngay.
- Không đến nỗi như vậy chứ ?
Thúy My góp phần:
- Là sự thật đó ba. Anh hai đang giận Sơn Khương đến xương tủy. Nhưng cũng rất may là anh hai vẫn chưa biết Sơn Khương là vợ sắp cưới của mình.
- Hiện tại không nên nói gì cả, cứ để sự việc tiến triển đi. Ba nghĩ Trí Nguyên không đến nỗi nào đâu. Anh hai con là người có học.
- Con chỉ sợ anh hai giận quá làm tổn thương đến Sơn Khương. Cách tiếp xúc và tìm hiểu như vậy, không nên kéo dài.
- Con có cách nào khác không?
Thúy My đề nghị:
- Ba đưa Sơn Khương vào An Nguyên làm đi. Theo con biết, hiện tại công ty của anh hai đang tuyển thêm trợ lý và kỹ sư. Sơn Khương có thể trở thành trợ lý giám đóc với vốn kiến thức và trí thông minh của mình. Thêm tiếng nói của ba , anh hai sẽ không làm khó dễ khi ba đưa Sơn Khương vào công ty đâu.
Ông Dũng có vẻ suy nghĩ, rồi ông quay sang hỏi Sơn Khương:
- Cháu thấy sao ? span>
Sơn Khương ngập ngừng:
- Công việc gì thì cháu có thể làm. Nhưng còn cái chức vụ trợ lý ấy, cháu không nhận đâu. Cháu chưa học khóa trợ lý , vào công ty chỉ thêm chơn rởn.
- Tưởng chuyện gì, chưa biết rồi từ từ sẽ biết. Cháu thông minh , bác tin cháu vào vai trò ấy được. Với lại, chỉ có trợ lý , cháu mới thường xuyên làm việc với Trí Nguyên.
- Cháu...
- Đừng từ chối nữa. Lối đề nghị của Thúy My rất là hay. Để chiều nay bác nói chuyện với Trí Nguyên, cháu cứ chuẩn bị hồ sơ theo nguyên tắc đi nhé. À! Cháu cứ về tham khảo ý kiến của ba cháu và đợi tin của bác.
- Dạ.
Sơn Khương cười thầm. Phen này Trí Nguyên đừng hòng mà quát lại cô.
Cô biết muốn trở thành một trợ lý của tổng giám đốc phải có bằng cấp đàng hoàng. Cô nhất định không để Trí Nguyên coi thường.
Trong hồ sơ xin việc, cô sẽ kèm theo bằng cấp mà cô nhận ở tối kỵ. Chắc có lẽ không ai ngờ được Vũ Sơn Khương đã từng tốt nghiệp đại học nước ngoài.Theo học đại học bách khoa là vì về Việt Nam buồn quá, cô hứng thú học thêm thôi.
Cô không khoe khoang, nhưng để Trí Nguyên có cái nhìn khác về cô.Cô không phải là con bé vô tích sự, cũng không ai mơ anh như những người con gái khác. Anh đừng tưởng anh có giá mà làm cao. Sơn Khương này để cho anh thấy, nó không hề cần anh mà chỉ vì lời hứa thôi.
Cái ghế trợ lý công ty An Nguyên đâu khó khăn gì với cô. Không phải rất nhiều công ty mời cô làm việc sao ? Nhưng cô đã từ chối, bởi vì cô rất muốn biết vị hôn phu của mình là người đàn ông như thế nào thôi.
Trí Nguyên xem ra cũng được đấy, nhưng rất tiếc là hơi cứng đầu, thêm vào bản tính đào hoa muôn thuở của người đàn ông. Lăng nhăng tình ái là không chấp nhận được.
Nói ra cô rất ích kỷ làm chứ chẳng chơi. Nếu yêu, cô chỉ muốn người yêu mình của riêng mình thôi. Nhưng làm sao được khi người đàn ông tài giỏi kia là của nhân loại.
Sơn Khương thở nhẹ. Trò chơi chưa chấm dứt mà cô đã thấy ngao ngán.
Tiếp xúc với nhiều loại đàn ông để rồi cuối cùng chẳng ai là đối tượng.
Trí Nguyên ơi là Trí Nguyên ! Tôi nào nợ nần ông đâu mà cứ vạ vào ông mãi thế. Tìm hiểu ông để rồi tôi thêm thất vọng chứ chi ? Ông chẳng có một điểm nào tốt cả, trừ tài năng và trí thông minh.
Nói thiệt nghe, tôi cầu mong ông có lỗi với một người con gái nào đó, âu cũng là cách giải quyết tốt đấy.
Thấy Sơn Khương tự nhiên tư lự.Thúy My lên tiếng:
- Em vẫn còn băn khoăn điều gì , phải không?
Sơn Khương lắc đầu:
- Dạ không.
Cô bé chống cằm:
- Câu chuyện tưởng chừng như là trò chơi, nhưng nó hoàn toàn là sự thật. Nếu đem câu chuyện này kể ra, người có tin không ?
Thúy My quay sang ông Dũng:
- Tin không ba ?
- Tin chứ, vì đó là chuyện của nhà họ Lâm mà, bao giờ cũng là sự thật.
- Nhưng hình như nó cũng là điềm ấn tượng nhất.