Ngày kia là sinh nhật của Trần Tửu, Tô Lị biết được tin này từ đầu bếp Lưu, lúc ấy mọi người trong bếp đang bàn bạc xem tối hôm đó ăn gì, đúng lúc cô đến lấy sốt cà chua.
Thứ năm chỉ phải học nửa ngày, kết thúc chương trình học buổi sáng, Tô Lị gọi điện thoại cho Sam Lê rủ cô ấy đi chọn quà sinh nhật, hai người làm việc chính thì ít, ăn uống thử quần áo thì nhiều, đi dạo mấy vòng quanh trung tâm mua sắm, xách túi lớn túi bé đến đỏ cả tay nhưng lại chưa mua được quà.
Chập tối, hai người mệt lử ngồi uống nước trong quán trà, Sam Lê đưa ra một số ý kiến, xe này, đồng hồ này, máy ảnh này, giày này, ngay cả máy pha cà phê cũng có thể nghĩ ra, suy cho cùng Tô Lị đang đóng giả làm sinh viên nghèo, những thứ quá đắt khỏi cân nhắc đến, sau cả buổi tối thảo luận, cuối cùng quyết định tặng chai rượu vang đỏ cho Trần Tửu.
Tô Lị dán đè một lớp bao bì mới lên cái cũ, gói ghém sặc sỡ, còn thắt một cái nơ xinh xắn, cuối cùng vẽ thêm họa tiết vào gói quà rồi tặng cho anh.
Song, người ta lại không nhận món quà sinh nhật được chuẩn bị tỉ mỉ này.
Hôm nay nhà bếp nấu bò bít tết và mỳ Ý cho mọi người, đầu bếp Lưu còn tự tay làm bánh gato, trên lớp bơ màu vàng có hai chữ to được viết bằng chocolate —— Trần Tửu.
Tới giờ cơm, Tô Lị khui chai rượu vang định tặng anh, rót cho mỗi người một ly, chỉ trong vài phút đã uống hết.
Cả tối cô không thèm để ý đến Trần Tửu, cúi đầu làm việc, cũng chẳng liếc mắt lấy một cái.
Ông chủ đi bộ quanh sông, tối nay khách đến không nhiều, tới 11 giờ, trong quán không còn ai nữa.
Trong phòng bếp, đầu bếp Lưu chiên một đĩa khoai tây lớn, bưng đến để mọi người cùng ăn, “Trần, pha cho tôi một ly đi.”
Lý Quả liếc anh ấy, “Lão Lưu, anh lại muốn uống trộm rồi.”
“Nhân viên lâu năm rồi, uống hai ly có sao đâu, ông chủ cũng ngầm đồng ý mà.”
Trần Tửu rót cho anh ấy một cốc Whiskey thêm đá, “Tôi lười pha lắm, anh uống cái này nhé.”
“Tôi thích cái này nhất đấy.”
Tô Lị mệt mỏi cả ngày, uể oải ngồi xuống sô pha nghịch điện thoại, đầu bếp Lưu khẽ hỏi Trần Tửu, “Cô ấy sao thế?”
Lý Quả đút một miếng khoai tay chiên vào miệng, khóe miệng còn dính sốt cà chua, “Không biết nữa, chắc là có tâm sự.”
Đầu bếp Lưu nhìn cô, “Nếu không gọi cô ấy lại lần nữa xem?”
“Tôi gọi hai lần rồi.” Lý Quả nói, “Thôi bỏ đi, chắc là tâm trạng không tốt, đừng quấy rầy cô ấy nữa.”
“Được rồi.” Đầu bếp Lưu lại đẩy ly rượu lên phía trước, “Rót tiếp nào.”
Trần Tửu rót cho anh ấy, sau đó lấy một cái cốc chân dài ra, chuẩn bị pha chế rượu.
Lý Quả vừa ăn vừa nói: “Anh định pha cho tôi hả?”
“Cô đừng có tưởng bở.”
Lý Quả che ngực, “Ôi, tim tôi đau quá man.”
Đầu bếp Lưu nói: “Đang yên đang lành cô tự tìm đường chết làm gì.”
“……” Lý Quả đập một cái vào cánh tay anh ấy, “Đừng nói chuyện với tôi nữa! Đáng ghét.”
Trần Tửu pha rượu xong liền mang ra cho Tô Lị, cô nhìn anh rồi lại nhìn ly rượu, “Gì thế?”
“Rượu tôi mới pha, cô uống thử xem thế nào.”
“Ồ, cảm ơn anh.”
Trần Tửu ngập ngừng một hồi, nặn ra mấy chữ, “Chuyện đó, cám ơn rượu vang của cô nhé.”
“Khỏi phải cảm ơn.”
Giận rồi à?
Lời đến bên miệng lại nói không nên lời, vì thế anh im lặng, quay đầu rời đi.
Ly rượu màu hồng, dưới đáy có một đóa hoa nhài nở rộ.
Tô Lị nhấp một ngụm nhỏ, hơi ngọt, chua chua, có hương chanh và vải, còn thoang thoảng hương nhài.
Vừa đẹp lại ngon.
…
Buổi tối, Trần Tửu về đến nhà, tắm rửa xong xuôi rồi ngồi xuống bên mép giường cầm khăn lông lau tóc, khóe mắt liếc đến vỏ chai rượu vang trên bàn, hôm nay anh tan làm cuối cùng, trước khi đi đã đến chỗ thùng rác lấy nó ra, mang về nhà.
Anh dừng tay, đặt khăn lên ghế, cầm chai rượu lên xem.
Bao bì trên chai rõ ràng đã được dán đè, họa tiết phía trên…… Một lời khó nói hết.
Trần Tửu cẩn thận xé ra, thoáng hoảng hốt, bỗng nhiên nở nụ cười.
Trên mặt trái của lớp bao bì có bốn chữ thanh tú.
Em thích anh đó.
…
Sam Lê có bạn trai mới nên muốn mời mọi người ăn tối, Tô Lị xin nghỉ ở quán bar, ăn uống vui đùa xong xuôi, cặp nào cặp nấy đều lẻn về trước, chỉ còn lại mình cô.
Nghĩ đến về trường cũng chẳng có việc gì làm, cô đành gọi taxi đến quán bar.
Lý Quả và Tiểu Vĩ buồn chán đến mức suýt ngủ thiếp đi, Trần Tửu cũng không đứng bên quầy bar như mọi khi mà ngồi bên bờ sông hóng gió đêm.
Tô Lị chào anh một tiếng, cảm thấy hơi lạnh nên vào trong quán.
Cô loay hoay bên quầy, định pha một ly rượu giết thời gian, vì thế dựa vào công thức Trần Tửu từng hướng dẫn trước đây, tự tay pha chế một ly cocktail, sau khi trang trí xong liền đưa cho Trần Tửu, “Anh uống thử đi.”
“Cô pha hả.”
“Đương nhiên rồi, màu đẹp không anh.”
“Tạm được.”
Tô Lị lấy điện thoại ra, bật đèn pin đặt lên bàn, đặt ly cocktail vào giữa luồng sáng, ánh sáng rực rỡ tô điểm cho màu đỏ hoa hồng của ly cocktail thêm phần lung linh, “Thế này thì sao ạ?”
Trần Tửu đứng thẳng người, nhìn trái nhìn phải ly rượu, “Vẫn tạm được.”
“Anh làm em tổn thương ghê.”
“Tôi chỉ nói thật thôi.”
“……”
Trần Tửu bưng ly rượu lên, “Để tôi thử.” Anh nhấp một ngụm, gật đầu, “Hương vị rất ổn.”
“Thật à?”
Anh lại hút hai ngụm, “Cho thiếu mơ nên chưa đủ độ chua, màu sắc hơi nhạt, muối phủ bên trên hơi nhiều, chấm nhẹ một chút là được, lần sau khống chế liều lượng sẽ tốt hơn đấy.”
“Còn gì nữa không ạ.”
“Đối với đa số phụ nữ mà nói thì nồng độ rượu hơi nặng, những cái khác rất tốt.”
“Chẳng mấy khi được nghe anh khen em.”
“Tôi khen?” Anh nhướng mày cười.
Tô Lị cúi người, lấy ống hút trong tay anh, hút một ngụm to, nhìn từ góc độ của Trần Tửu hàng mi cô thật dài, cong cong, khẽ rung động.
“Uống ngon mà.” Tô Lị ngồi dậy, “Em cảm thấy không kém anh lắm đâu.”
“Kém xa.”
“Anh……”
“Chúng ta không cùng một đẳng cấp.”
Tô Lị bưng ly rượu lên, bước đi mà chẳng hề ngoảnh lại, “Anh đáng ghét thật đấy.”
Trần Tửu ngả lưng ra ghế, nở một nụ cười.
…
Mùa vắng khách vẫn chưa qua đi, việc làm ăn của quán bar ngày càng sa sút, chủ yếu dựa vào tổ chức hoạt động.
Sinh nhật buổi tối, ông chủ dặn nhân viên bắt đầu chuẩn bị từ 9 giờ sáng, do quá nhiều việc nên Tô Lị cũng được gọi tới hỗ trợ.
Đồng thời, ông chủ còn tuyển thêm một nữ nhân viên mới tên là Hứa Hủy, vốn phụ trách ca tối, nay cũng được gọi đến đây.
Trên mặt đất, trên bàn, trên quầy bar, khắp nơi đều có đồ trang trí, ngoài quán còn dán một cái poster lớn in hình mẫu nam, mọi người bận rộn thổi bóng bay, treo dải lụa, bê bàn ghế.
Trong vườn hoa, bọn họ bê một cái bàn to dài ra, phủ tấm vải màu trắng lên, sau đó bày biện bộ đồ ăn và đèn ngay ngắn, nhìn trông vô cùng đẳng cấp.
Những công việc mất sức do cánh đàn ông làm, mấy cô gái thì xếp bát đũa, dán giấy…… Tô Lị tới nửa tiếng mà không thấy Trần Tửu đâu, vì thế cô hỏi Lý Quả: “Trần Tửu đâu rồi?”
“Anh ấy đi chở trái cây với đầu bếp Lưu rồi.”
“Khi nào anh ấy về nhỉ?”
“Tôi cũng không biết, đi hơn một tiếng, chắc sắp về rồi.”
“Ok.”
“Sao thế, nhớ anh ấy à.”
Tô Lị không hề ngại ngùng, “Đúng vậy, nhớ gần chết.”
“Á á á, hiện giờ tình trạng của hai người thế nào rồi?”
“Vẫn như thế này thôi, người ta không thèm để ý đến tôi, thật là lạnh lùng kiêu ngạo.”
Lý Quả cười cười, “Cô đừng nhụt chí, lão Trần luôn như vậy, tôi nhớ trước đây lúc tôi mới tới, phải hơn một tuần anh ấy mới nói chuyện, tôi thấy anh ấy hướng dẫn cô pha rượu pha cà phê rất nhiệt tình, lúc trước cũng có một người trợ lý không có kinh nghiệm đến làm, lão Trần còn chẳng muốn hướng dẫn.”
“Vậy á.” Tô Lị lại hỏi, “Nam hay nữ thế?”
“Nữ.”
“Sau đó vì sao cô ấy lại nghỉ?”
“Làm việc không nhanh nhẹn, còn làm vỡ hai chai rượu của ông chủ nên đã tự chủ động xin nghỉ.” Lý Quả vẫy vẫy tay, “Lão Trần đối với cô rất tốt, cô lại xinh đẹp, yên tâm đi.”
“Thế thì tôi phải cố gắng hơn rồi?”
“Cố lên, tôi chờ uống rượu mừng của hai người đấy.”
…
Trần Tửu và đầu bếp Lưu trở lại, khiêng từng thùng từng thùng trái cây vào phòng chứa, chẳng nghỉ chân lấy một lúc, một người vào phòng bếp, một người vào quầy bar.
Chưa đến 5 rưỡi gia đình của cậu bé tổ chức sinh nhật đã tới, một tiếng rưỡi sau, hơn 70 vị khách lần lượt đến dự, trong ngoài ngồi đầy người, cả quán vô cùng bận rộn.
Ông chủ sợ có quá nhiều việc một mình Trần Tửu lo liệu không hết nên tìm một nhân viên pha cà phê tạm thời đến hỗ trợ, dù Tô Lị có thể pha nhưng suy cho cùng cô cũng mới chỉ học được mấy ngày, tóm lại vẫn không thành thạo, trình độ lúc cao lúc thấp, vẽ hoa được hay không hoàn toàn dựa vào may mắn, người nhà với nhau uống còn được chứ mang ra cho khách thì thật thiếu tôn trọng.
Nữ nhân viên pha cà phê là một cô gái có vóc dáng nho nhỏ, trông xinh xắn đáng yêu, lại rất thích cười, cười với Trần Tửu, cười với khách, cười với ông chủ, lúc ở một mình cũng ngây ngô cười.
Tô Lị bị phân công đi bưng trà đưa nước, chạy tới chạy lui, nhìn một nam một nữ bên quầy mà nỗi ghen tuông trong lòng sắp tràn ra cả sông.
…
Hơn 10 giờ, khách khứa đi hết, để lại một bãi chiến trường.
Quét dọn sạch sẽ xong đã gần rạng sáng, mọi người đều rất mệt, ông chủ cho bọn họ tan làm trước, mọi người uể oải thu dọn đồ đạc lần lượt rời đi.
Trần Tửu cẩn thận bê thùng đựng ly đế dài vào phòng chứa, Tô Lị theo sau anh, chặn anh lại bên trong.
Anh cúi xuống nhìn cô, “Cô làm gì đấy?”
“Em ghen.”
“Hả?”
“Em ghen.”
Trần Tửu đột nhiên cười khẽ một tiếng, nụ cười này khiến toàn bộ tức giận của cô tiêu tan, “Cô ghen chuyện gì?”
“Em là trợ lý của anh mà ông chủ còn tìm người khác tới.”
“Chỉ vì việc này?”
“Vâng.”
“Vậy thì cô phản ánh với ông chủ đi, sau này tổ chức hoạt động thì không tìm đến cô ấy nữa.”
“Em phản ánh rồi.” Tô Lị chu miệng, ra vẻ tủi thân, “Ông ấy nói em không giúp được gì, trình độ có hạn.”
Trần Tửu nhịn cười, không đáp lại.
“Em pha cũng được mà.” Tô Lị buồn rầu, “Anh từng uống thử rồi đấy thôi.”
“Ừ ừ ừ, cô pha tốt hơn cô ấy.”
“Anh chỉ trả lời có lệ với em thôi.”
“Đâu có.”
“Vậy thì anh nói với ông chủ đi, mấy hôm nữa tới tiệc hẹn hò để ở em quầy bar giúp anh, nhất định ông ấy sẽ nghe theo anh.”
“Được.”
“Anh đồng ý hả?”
“Nếu không thì sao?” Trần Tửu nở nụ cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp, “Mấy ngày nay cô phải tăng cường luyện tập đấy.”
Tô Lị nhìn anh, bỗng nhiên không nói gì.
“Làm sao vậy?”
“Wow, Trần Tửu, anh cười trông đẹp trai quá.”
“……”
“Anh cười lại lần nữa đi, như vừa rồi ấy.”
“Vớ vẩn.”
“À đúng rồi, lần trước anh nói em pha được cà phê thì sẽ được tán anh.”
“……” Trần Tửu gãi gãi đầu, giả ngu định rời đi, “Tôi không nhớ đâu, hình như chưa nói mà.”
“Chính là ngày đó.”
“Ông chủ đang gọi tôi.”
“Anh đừng có đánh trống lảng.” Tô Lị đặt tay lên tường, cản đường anh, “Ông chủ đã sớm đi rồi.”
“……”
“Trần Tửu, em đâu có xấu, anh không thích em ở điểm nào?”
Trần Tửu nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, ra vẻ bình tĩnh, “Tôi không thích ai quá gầy.”
“Hả?” Tô Lị kinh ngạc.
Trần Tửu né tránh ánh mắt của cô, ngồi xổm người chui ra khỏi vòng vây của cô, chạy chối chết, “Tan làm rồi, mau đi về thôi.”
Cô cúi đầu nhìn lại chính mình, lầm bầm, “Không gầy mà.”
“Chỗ nào nên có thì có.”
“Mắt hỏng rồi hay sao ý.”
…
Ngày hôm sau, Tô Lị ăn hai bát cơm, Lý Quả khiếp sợ hỏi cô, “Trưa nay cậu không ăn cơm à?”
“Có ăn.”
“Thế sao hôm nay cậu ăn nhiều vậy?”
“Tớ ăn được mà.” Tô Lị gắp miếng thịt kho tàu, bỏ vào miệng, “Chẳng qua bình thường phải ăn kiêng thôi.”
“Trời ạ, cậu không sợ béo à, mỡ như thế kia.”
“Béo khỏe béo đẹp đấy.”
…
Tô Lị xin nghỉ ba ngày, tới ngày thứ tư cô mặc một bộ quần áo bó màu trắng, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Quán không quá đông, có một nhóm phú bà đang ngồi đánh bài, trước mặt mỗi người đều đặt một xấp tiền mặt, vừa hút thuốc vừa uống trà dưỡng sinh.
Thấy trà trong ấm của mọi người đã nguội, Lý Quả thay sang ấm mới, quay lại nói với Tô Lị: “Mấy phú bà này thật là khủng khiếp.”
“Trách móc gì cô à?”
“Không phải, chẳng qua trông hung dữ quá thôi.”
Tô Lị mải chú ý đến Trần Tửu, nói câu được câu không với Lý Quả, cô đi qua đi lại trước quầy bar nhằm thu hút sự chú ý của anh nhưng rất tiếc là không được.
Thảnh thơi cả tối, lại sắp tới giờ tan làm.
Tô Lị nhân lúc Trần Tửu vào phòng chứa đồ liền lẻn vào theo, lại chặn anh ở bên trong.
“Em có đẹp không?”
“Cô bị trúng gió ư?”
“Anh không thấy em có gì khác hả?”
“Có thấy.”
Tô Lị vừa nghe thấy vậy, còn cố ý vén tóc lên.
Trần Tửu chỉ vào trán cô, “Chỗ này càng ngày càng ngốc.”
“Em đang nghiêm túc đấy, không nói đùa với anh đâu, anh nhìn kỹ lại xem.”
“Chịu chiu.”
Cô xoay một vòng, “Em béo lên rồi.”
“Ồ.”
“Ồ? Vất vả lắm em mới béo lên được mà anh chỉ ồ thôi sao?”
“Béo lên làm gì?”
“Anh nói anh không thích gầy mà, mấy ngày nay em tăng được hai cân rưỡi đấy.”
“Vậy hả.”
“……”
“Không nhìn ra luôn.”
“Sao anh lại không nhìn ra, em béo lên bao nhiêu này.”
Trần Tửu quan sát cô, nói: “Cô béo hay gầy đều đẹp.”
“Anh nói thật hay giả đấy?”
“Giả.”
“Anh đùa em à.”
Anh vỗ vỗ cánh tay cô, “Chị đại, anh cả, ông nội, ông nội Tô, cho tôi ra đi, được không? Đến giờ về rồi.”
Tô Lị hất tay anh ra, “Anh đi đi, phiền chết đi được.”
Trần Tửu ra tới cửa lại quay đầu lại nhìn cô, “Cô còn đứng ở đó làm gì?”
“Ai cần anh lo chứ.”
“Tôi muốn khóa cửa.”
“……”
Hết chương 7.