Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

Ta không chết thành, lúc mở mắt ra lần nữa thì đã ở trong một lều lán đơn sơ.

Đây là doanh trại mà tâm phúc do phụ hoàng dẫn dắt đóng quân, đóng quân ở ba trăm dặm ngoài hành cung.

Lý tiểu tướng quân được chú mục cũng ở đây, trong nháy mắt ấy ta đã nghĩ thông tất cả mọi mấu chốt.

Triệu hồi Lý tiểu tướng quân, đã sớm chuẩn bị xong nơi đóng quân, hóa ra là một màn mời ông vào chum.

Ta là được Lý tiểu tướng quân ra ngoài kiểm tra tình hình nhặt về, không ai nhắc tới A Cửu, cũng sẽ không có ai biết hắn, hắn là ám vệ hoàng thất không thể nào lộ diện.

Tất cả mọi người ở đây đều không nghĩ đến ta sẽ còn sống chạy được tới đây, cái chết của ta là điều mà họ đã dự trù trước, sống mới là ngoài ý muốn.

Không có ai mong chờ ta sống sót.

Bên tai đột nhiên vang lên câu nói trước khi mê man, "Ta không muốn người chết."

Không thấy A Cửu đâu nữa, dù ta có gọi vào trong bóng tối bao nhiêu lần hắn cũng không xuất hiện.

Làm trái mệnh lệnh đi cứu một quân cờ bị vứt bỏ, làm rối loạn ván cờ của họ, hậu quả của chuyện này một ám vệ nho nhỏ làm sao mà gánh chịu được.

Ta ở trong quân doanh đóng cửa không ra ngoài, càng thêm an tĩnh dưỡng thương.

Tết Nguyên Tiêu năm tiếp theo, thánh giá hồi cung.

Ca ca của hoàng hậu tự ý hồi kinh giương cờ đánh thanh quân, chém yêu phi bị phán tội mưu nghịch, lập tức chém đầu.

Ngày xử trảm, nam nhân ấy không chịu quỳ xuống, quay về phía hoàng cung cao giọng chửi mắng.

"Yêu phi đầu độc thánh tâm, chia rẽ tình phụ tử giữa thánh thượng và thái tử, tội đáng muôn chết, thánh thượng bị kẻ gian che mờ mắt rồi!"

Lúc đao phủ chém đầu ông ta xuống, đầu ông ta vẫn duy trì dáng vẻ trợn trừng mắt như cũ.

Ngày hôm sau tảo triều, thánh thượng rơi lệ, lên án thậm tệ thái tử tổn hại nhân luân, cùng Dương gia quân bao vây hành cung, mơ ước thánh giá.

Vô cùng đau đớn nhớ lại lúc thái tử mới 5 tuổi được dẫn theo bên cạnh cùng thượng triều.

"Thái tử yếu mềm, lại không đủ quyết đoán, Dương gia bụng dạ khó lường, xúi giục thái tử làm chuyện đại nghịch bất đạo, phá hỏng tình cảm thiên gia! Lòng dạ hung ác! Tội không thể dung thứ!"


Triều thần văn võ đồng loạt quỳ xuống, đầu cúi gằm xuống đất, không dám hé ra tiếng nào.

Thánh thượng nhận lấy khăn gấm đại thái giám trình lên, lau nước mắt trên mặt, không khí nặng nề quanh quẩn trên điện Kim Loan.

"Trẫm niệm tình phụ tử, không nỡ giết chết, phế thái tử, cầm tù ở biệt uyển, tĩnh tâm ăn năn hối lỗi."

Thái tử bị phế, bị cầm tù ở biệt uyển bên ngoài hoàng cung, do Vũ Lâm vệ tự mình trông coi, không ai gặp được.

Dương lão tướng quân vì thương thế tái phát mà qua đời, Dương gia bị tù đày, nam tử thành niên đều bị chém đầu.

Những người lui tới mật thiết với Dương gia đều bị mang đi, không rõ tung tích.

Trận gió tanh mưa máu này vào 3 tháng sau khi Tam hoàng tử được phong làm thái tử mới hạ màn kết thúc.

Hoàng hậu bệnh nặng, quý phi tạm thời thay mặt thực hiện chức trách của hoàng hậu, phượng ấn được đưa đến Cẩm Vân cung, trong lúc nhất thời quý phi danh tiếng vô song.

Ngày hè thời tiết nóng hầm hập, ta ngồi trước cửa cung nhìn xích đu trống rỗng, từ lúc trở về từ hành cung ta càng trở nên yên tĩnh hơn.

Họ đều nói Ngũ công chúa bị dọa sợ trong chuyện lần đó.

Ta không hề để ý đến họ.

Chỉ là cảm thấy trong cung này đột nhiên chỉ còn lại có một mình ta, thái tử, A Cửu, họ đều không còn ở đây nữa, chỉ còn ta lẻ loi trơ trọi bị nhốt ở nơi đây.

Buổi tối tiếng sấm vang dội, ngày hôm sau cuối cùng mưa to xối xả cũng trút xuống, thổi bay cơn nóng của ngày hè, mưa to tầm tã như trút nước đánh cho người ta không ngóc đầu lên nổi.

Hai chân ta đau đớn vô cùng, từ khi trở về từ rừng tuyết ta bệnh cũ không dứt, không thể chịu lạnh, nếu bị lạnh chân sẽ đau đến mức không bước đi nổi.

Cửa cung của ta bị người ta gõ vang, nói là đập thì đúng hơn, âm thanh kia vội vàng lại mãnh liệt, như chỉ sợ nếu đập nhẹ thì người bên trong sẽ không nghe thấy.

Trái tim ta đột nhiên đập nhanh, ta lao từ trên bậc thang ra, cung nữ phía sau đều la lên, che dù đuổi theo ta.

Ta tốn sức đẩy được cửa cung ra, đại cô cô vẫn luôn đoan trang nghiêm nghị giờ đây toàn thân ướt đẫm, tóc tai bù xù, bà ấy quỳ gối ở ngoài cửa dập đầu với ta.

"Xin Ngũ công chúa truyền thái y! Hãy cứu hoàng hậu!"

"Xin hãy cứu hoàng hậu với!"


Trong Cẩm Vân cung, ta không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với quý phi xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trên đại điện.

"Chân hài nhi không được khỏe, kính xin mẫu phi truyền thái y."

Cặp mắt phượng yêu mị mà sắc bén ấy dò xét ta, "Không thể đợi thêm một lúc nữa được sao?"

Ngự y của thái y viện đều có chuyện quan trọng, không ai rảnh rỗi để vào hậu cung xem bệnh.

"Vâng."

Mắt phượng hơi nheo lại, vô thanh vô tức giằng co, một lúc lâu sau, một tiếng thở dài vang lên, "Bổn cung cho phép."

Ta xoay người muốn đi ra ngoài, phía sau vang lên giọng nói của quý phi, lột đi vẻ mặt cường thế xưa nay luôn có, vậy mà lại như có một chút xíu dịu dàng.

"Họ đều nói con không giống ta, thật ra con mới là người giống ta nhất, nhìn như dịu dàng văn tĩnh, nhưng chỉ cần nhận định một chuyện gì đó rồi thì ai cũng không thay đổi được."

Có lời của quý phi, thái y của thái y viện đều có thời gian rồi.

Vội vã chạy đến Phượng Nghi cung, nơi này và Phượng Nghi cung trước kia ta từng đến giống như là hai nơi khác biệt vậy.

Sự uy nghiêm tráng lệ làm người ta không dám mạo phạm đều hóa thành bụi bặm nơi góc nhà, tử khí và suy sụp đầy rẫy khắp mọi ngóc ngách.

Hoàng hậu nằm trên giường hẹp, giống như bị vạt áo phượng hoàng bằng gấm đè cho đến cả hô hấp phập phồng cũng không nhìn thấy được.

Toàn thân ta phát lạnh, những thái y kia cấp tốc chạy tới, đại cô cô quỳ ở bên cạnh nhìn.

Có khả năng hoàng hậu thật sự sẽ chết.

Có thái y túc trực ngày đêm, hoàng hậu chậm rãi khá lên một chút, có thể mở mắt ăn chút gì đó.

Nhưng bà không chịu uống thuốc, cũng không chịu cho người báo với phụ hoàng.

Lòng bà đã chết rồi, chỉ đang gắng gượng chút thời gian cuối cùng.

Phụ hoàng không cho người nói cho hoàng hậu biết cả nhà Dương gia đã bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, nhưng ta biết người có năng lực xếp đặt nhãn tuyến trong cung này đã tiết lộ thông tin này cho hoàng hậu biết, như vậy còn không cần rước họa vào thân.


Ta bảo cung nhân của ta nói cho phụ hoàng biết, hoàng hậu bệnh nặng.

Lúc phụ hoàng đến, sự hoảng hốt trên mặt không che giấu được, chỉ là khi thấy hoàng hậu sắc mặt lãnh đạm, ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế lại hóa thành tức giận.

Ngày đó đế hậu tan rã trong không vui, phụ hoàng nói hoàng hậu giả bệnh ép ông ấy, muốn ông ấy đặc xá cho thái tử.

Nhưng ông ấy không hề biết, rằng hoàng hậu biết ông ấy muốn tới, nên gắng gượng ngồi dậy trang điểm tinh tế để che đi thần sắc bệnh trạng, không muốn để cho người ta nhìn ra vì Dương gia suy tàn, người thân chịu kiếp tù tội mà không gượng dậy nổi.

Bà ấy chỉ duy nhất không muốn yếu thế trước phụ hoàng.

Mùa hè mưa xối xả không có lúc ngừng, hoàng hậu ngày nào cũng nằm, cứ ngủ thiếp đi không tỉnh, bà không uống thuốc, dù cho Phượng Nghi cung ngày nào cũng có thái y túc trực nấu thuốc, sức khỏe của bà cũng càng lúc càng yếu đi.

Đến ngày mưa tạnh, mặt trời hiếm khi xuất hiện, mặt trời xuyên qua tầng mây, luồng sáng đầu tiên chiếu rọi hoàng thành.

Hoàng hậu đột nhiên khỏe hơn, ánh mắt bà rất sáng, làm ta nhớ lại hồng y nữ tử trong câu chuyện xưa mà thái tử từng kể cho ta nghe.

Bà không cần người đỡ, bước chân nhẹ nhàng, thái y đi theo phía sau mặt đầy ảm đạm, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi ra khỏi tẩm điện.

Ta đứng ở ngay phía sau bà, bà cười rồi, giơ tay chỉ về phía cầu vồng kéo dài khắp hoàng cung, "Nhìn kìa, là cầu vồng."

Tay của bà vừa hạ xuống, ngoài cửa cung là phụ hoàng mặc triều phục màu vàng.

Đôi phu phụ tôn quý nhất trên đời này cách cửa cung nhìn nhau, bước qua tuổi trung niên, trên khóe mắt của họ đều có những nếp nhăn của năm tháng, ánh mắt hơi lộ vẻ mê man, trong thoáng chốc dường như đều nhìn thấy dáng vẻ thời niên thiếu của nhau.

Thiếu nữ hồng y như lửa, công tử ôn nhuận như ngọc.

Các cung nhân hô to vạn tuế rồi đồng loạt quỳ xuống một mảnh, hai người như bừng tỉnh khỏi mộng, trong ánh mắt nhìn về đối phương đều chỉ còn lại chán ghét.

Cách nhau một cách cửa cung đỏ chót, đế hậu phẩy tay áo bỏ đi.

Buổi tối hôm đó hoàng hậu hôn mê, Phượng Nghi cung đèn đuốc sáng trưng, ta lặng lẽ đứng bên ngoài Phượng Nghi cung.

Ta nhìn thấy tất cả thái y của thái y viện bị gọi đến, từ nháo nhào biến thành lặng yên.

Phụ hoàng tới rồi, nhưng chưa đến một canh giờ sau đã nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Các cung nhân nói hoàng hậu không chịu gặp ông ấy.

Ta đưa mắt nhìn phụ hoàng đi về hướng Cẩm Vân cung, lúc người đã bớt đi, đại cô cô sắc mặt tiều tụy tìm được ta ở trong góc nhỏ, nói hoàng hậu muốn gặp ta.

Các thái y đều nói hoàng hậu không được rồi, nhưng mà không chịu nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm về phía biệt uyển phía đông, bà đang đợi người.


Ta nên thay người không đến được nghe lời trăn trối sau cuối của bà.

Ta sẽ không thay bà đi xin phụ hoàng, ca ca ruột của ta là Tam hoàng huynh, ta không thể vì sự mềm lòng của ta mà gây phiền phức cho huynh ấy, bây giờ triều thần ai cũng đang nhìn chằm chằm vào huynh ấy.

Ta đến trước giường của hoàng hậu, hoàng hậu mặt vàng như tờ giấy, ánh mắt vẩn đục của bà nhìn ta thật sâu, "Dư Thù."

Đây là tên của Đại công chúa, bà ấy nhận nhầm ta thành người khác rồi, ta thuận theo ghé lại gần, nhẹ nhàng gọi một tiếng mẫu hậu.

Bà nở nụ cười dịu dàng, khó khăn giơ tay lên vén tóc mai của ta ra sau tai, "Ca ca con đâu? Mẹ mệt rồi, muốn nhìn thấy thằng bé trước khi ngủ."

Hoàng hậu không cần ta trả lời, ký ức của bà ấy đã hỗn loạn rồi, "Thằng bé lại bị hoàng thượng mang đi rồi à, thằng bé còn nhỏ như vậy, ngày nào cũng phải học nhiều đến thế, không biết có chịu nổi không, có mệt không."

"Dư Thù, mẹ không muốn đưa con đi, nhưng mẹ không có cách nào, mẹ chỉ mong rằng huynh muội các con sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt."

"Hoàng cung này quá nhỏ, vây khốn Ưng Tây Bắc ở đây."

"... Kiếp sau, đừng trở lại nữa..."

Hoàng hậu hoăng thệ, táng tại hoàng lăng.

Phụ hoàng không lập hậu nữa, đại quyền của hậu cung giao vào tay mẫu phi.

Phụ hoàng huyết tẩy triều đình, trải xong đường đi cho Tam hoàng huynh.

Nửa năm sau, phụ hoàng như làm xong một chuyện cuối cùng, hơi thở cuối cùng chèo chống ông ấy đã biến mất, trên điện Kim Loan thổ huyết hôn mê.

Thái tử thủ đoạn lôi đình, cấp tốc ổn định triều chính, phụ hoàng trên giường bệnh lệnh cho thái tử giám quốc.

Mùa đông đến, kinh thành ré dài hồi chuông báo, ta và mẫu phi quỳ bên long sàng, đột nhiên ta nghĩ đến, hai người họ, một người đi vào mùa hè nóng rực, một người đi khi trời đông giá rét.

Lúc hấp hối phụ hoàng cầm tay của mẫu phi, khàn khàn giọng nói, "Vất vả cho nàng rồi."

Mẫu phi luôn kiêu ngạo cuối cùng tay run run rơi nước mắt.

Tam hoàng tử đăng cơ kế vị, mẫu phi trở thành thái hậu, tết Nguyên Tiêu có quốc tang nên không dám tổ chức lớn, ta ngồi dưới hành lang nhìn pháo hoa vụt sáng rồi vụt tắt, hai chân đau đến chảy cả nước mắt.

Một cái noãn lô được người ta nhét vào trong tay ta.

"Công chúa, trời lạnh."

Ta quay đầu lại, một thân hắc y xuất hiện dưới ngọn đèn, trong đôi mắt lạnh lùng như có đốm lửa pháo hoa thắp sáng, bên môi là độ cong nhỏ đến không thể nhìn thấy.

"A Cửu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận