Trước khi rời đi, Vũ Văn Việt nói với ta: “Không nguy hiểm đến vậy nữa, nếu như nàng muốn ra ngoài chơi thì cứ đi đi.”
Hắn ghé sát vào tai ta, ngữ khí nhẹ nhàng tựa như đôi tình nhân thủ thỉ: “Nguy hiểm được giải trừ rồi, tên trộm nhỏ.”
Ta và hệ thống cùng ngừng thở.
Ta và hệ thống không dám động.
Ta và hệ thống xém chút ôm nhau khóc rống cầu xin tổ chức cho ta thêm một cơ hội nữa.
Chắc chắn Vũ Văn Việt đi rồi, ta và hệ thống mới hai mặt nhìn nhau.
Ta khoanh tay mỉm cười: “Cho một lời giải thích đi?”
Hệ thống nịnh nọt cười một tiếng: “Có lẽ hắn là biến thái?”
“Còn cần ngươi nói à?” Ta nói. “Nam chính vốn là một thiếu niên hắc ám điên cuồng mà.”
Hệ thống sờ cằm suy tư: “Vô lý nha, theo lý thuyết thì đáng lẽ lúc này nam chính đã hoàn toàn thất vọng về cô, bắt đầu phát triển với nữ chính rồi chứ.”
Ta cũng sờ cằm suy tư: “Nhưng hắn không có.”
Hệ thống: “Đúng thế, cô đã nhảy đến mức này rồi, hắn vẫn dung túng cô, màng lọc dành cho Bạch Nguyệt Quang dày đến cỡ đó sao? Lần tới ta kiến nghị cô leo lên đầu hắn diễn hề đi.”
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi muốn ta chết?!”
Hệ thống vội vàng xin tha, đoan trang trở lại, nói: “Chân tướng chỉ có một.”
Nó nói: “Thế giới xuất hiện bug rồi, cô từ Bạch Nguyệt Quang biến thành nữ chính rồi?”
Ta nói: “Thế giới còn có loại bug này nữa à?”
Hệ thống hình như không chắc chắn lắm: “Chắc là có.”
Ta khiêm tốn học hỏi: “ ‘Chắc là’ là ý gì?”
“Ý chính là chính là ta cũng không chắc. Cô đợi chút, ta đi kiểm tra tư liệu.” Nói xong, hệ thống cũng offline luôn.
Rất tốt, cái loại cảm giác đại nạn lâm đầu riêng phần mình bay này đúng là mơ hồ chết người rồi.
Sau khi hệ thống offline, ta trốn trong thiên điện như con chuột nhát gan, căn bản không dám ra ngoài kẻo xui xẻo lại đụng trúng Vũ Văn Việt.
Vũ Văn Việt ngược lại thường xuyên qua đây, thậm chí có thể nói là tần suất rất cao.
Dù cho hắn nói là thuận đường, trùng hợp, nhàn rỗi.
Nhưng ta càng tình nguyện tin tưởng, là hắn cố ý đến đây hơn.
Nhưng hắn đến thường sẽ không ở lại quá lâu, giống như tự lấp liếm cho bản thân mình, chứng minh với ta rằng hắn thật sự chỉ thuận đường, trùng hợp, nhàn rỗi.
Chỉ là có một chuyện ta không hài lòng lắm.
Từ cái hôm hắn hôn ta một cái đó, hắn giống như thành nghiện vậy.
Trước khi đi, sẽ luôn qua hôn ta một cái.
Có lúc là trán, có lúc là má.
Dường như hắn biết được điểm mấu chốt của ta ở đâu, cho nên không hề chạm vào nó.
Hệ thống lần nữa online đã là chuyện của nửa tháng sau rồi.
Trong khoảng thời gian này, ta dường như đã bị Vũ Văn Việt hôn thành thói quen rồi, nếu như thỉnh thoảng có một lần hắn quên mất, ta còn cảm thấy kỳ quái nữa.
Giống như sinh ra một loại cảm giác kiểu ‘hắn chán mình rồi sao’, ‘haha quả nhiên nhiệt tình chỉ kéo dài mấy phút’, ‘chó thấy cũng phải lắc đầu’...
Lạc đề rồi.
Tóm lại, hệ thống quay về không được đúng lúc lắm.
Lúc đó, ta và Vũ Văn Việt đang chuẩn bị ăn trưa.
Quản gia đến, hắn cúi đầu nói với Vũ Văn Việt, Vũ Văn Độ đến bái phỏng.
Vũ Văn Việt gật gật đầu, hắn cũng không trực tiếp rời đi, mà tách một khúc xương bò ra, bỏ thịt vào bát của ta rồi mới đứng dậy.
Hắn vẫn chưa kịp ăn gì, hôn ta một cái rồi rời đi.
Hệ thống ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.
Ta nói: “Ngươi làm sao thế?”
Hệ thống nói: “Ta cạn lời rồi.”
Nó hỏi: “Hai người các ngươi cấu kết với nhau từ lúc nào vậy?”
Ta nói: “Ngươi hỏi cho đàng hoàng.”
“Được thôi, hai người các ngươi êm đẹp từ lúc nào vậy?”
“Không hề êm đẹp, hắn đây là di chứng để lại.” Ta thở dài một hơi.
Hệ thống nhìn chằm chằm ta, ta không phục nhìn lại.
Sau đó hệ thống thua trận trước.
“Ta kiểm tra một hồi, chuyện là thế này. Vũ Văn Việt này có chút bất thường, hình như hắn không bị quy tắc ràng buộc.”
“Theo như bình thường, trong cốt truyện thì mọi người đều sẽ đi theo kịch bản định trước, trừ cô, một người đến làm nhiệm vụ nhưng nghiệp vụ không thành thục.”
Ta mỉm cười: “Từ chối công kích cá nhân, quan tâm đến sức khỏe nhân viên.”
Hệ thống trấn an ta một chút, sau đó tiếp tục nói: “Làm nam chính, đáng lý ra hắn là người bị quy tắc ràng buộc chặt chẽ nhất, bởi vì hắn là trụ cột của thế giới, mà nữ chính, là nhân tố quan trọng trong việc ổn định thế giới. Thông thường mà nói, bởi vì có nữ chính, nên nam chính mới luôn an ổn, cảm xúc ổn định mới chèo chống được cho thế giới vận hành. Nhưng mà bây giờ, cái kịch bản này có chút lộn xộn rồi. Nữ chính biến thành người vô hình, trường năng lượng của pháo hôi đột ngột tăng mạnh, sắp biến thành nữ chính rồi ——Ồ, cũng chính là cô đấy.”
“Nguyên nhân đâu?”
“Nguyên nhân chính là Vũ Văn Việt, không phải ta nói rồi sao? Hắn có chút bất thường, trên người hắn có một trường năng lượng, làm hắn không bị quy tắc ràng buộc, chỉ làm theo ý mình. Bây giờ, hắn yêu cô rồi.”
Ta không tin lắm: “Yêu ta? Nhưng căn bản không có cơ sở mà. Ta vẫn luôn làm loạn quấy rối hắn, hắn có thể yêu ta sao?”
“Chuyện này thì ta chịu. Nhưng có một chuyện cô phải biết, thế giới trong sách, tất cả những điều không hợp lý đều được mặc định thành hợp lý cả.”
“Nhưng mà, kết cục của cô đã được định sẵn rồi, trường năng lượng của cô tăng lên, chỉ có nghĩa là quan hệ giữa cô và nam chính trở nên mật thiết hơn, chứ nó không chèo chống cho cô thay đổi được kết cục. Cuối cùng cô vẫn phải lãnh cơm hộp thôi.”
“Cho nên, ta có một đề nghị.” Hệ thống hiếm khi nghiêm túc như vậy, “Thứ nhất, cô không thể thích hắn, thứ hai, cô phải nghĩ cách khiến nữ chính xuất hiện trước mặt nam chính, làm trường năng lượng của nữ chính nhanh chóng tăng lên.”
Ta hiểu rồi.
Ý chính là muốn ta nhanh chóng mai mối cho nam nữ chính.
Chuyện này vấn đề không lớn. Ở thế giới lúc đầu, ta đã có kinh nghiệm vài lần giới thiệu đối tượng cho người ta, có thể nói ở phương diện làm bà mai này, ta có đủ cơ sở lý luận phong phú và kinh nghiệm thực tiễn tương đương.
Ta và hệ thống thương lượng một hồi, rất nhanh đã đạt thành hợp tác.
Giai đoạn đầu ấn tượng của nữ chính về ta vẫn còn khá tốt, chưa quá xấu, nên vẫn có nhiều chỗ ta có thể phát huy được.
Ta khổ luyện nấu nướng, làm những chiếc bánh ngon lành tặng cho nam chính, rồi nói với hắn là nữ chính tặng.
Vũ Văn Việt không ăn lấy một miếng, ta rầu rĩ nửa ngày, xém chút lao vào gõ đầu hắn.
Ta ngăn nữ chính lại trên con đường nàng về nhà, giả vờ thảo luận với nàng chuyện quan trọng, đợi thêm vài phút nữa xe ngựa của Vũ Văn Việt cũng đi qua chỗ này, tạo một cuộc gặp gỡ thật hợp lý cho họ.
Nhưng sau khi Vũ Văn Việt đến, hắn chỉ đơn giản chào hỏi nữ chính một câu, rồi một tay ôm lấy eo ta, kéo ta vào trong xe ngựa của hắn.
Vó ngựa tung bước, phía sau xe là một mảnh bụi bặm bay ngập trời…!
Ta nghe nói Vũ Văn Việt thích tranh, liền bỏ một số tiền lớn mua tranh của tài tử đệ nhất đương thời, sau đó nói với Vũ Văn Việt là của nữ chính tặng.
Vũ Văn Việt dừng tay đang phê duyệt công văn, chống cằm an tĩnh nhìn ta, trong mắt chứa ý cười: “Nguyễn tiểu thư tặng tranh cho ta làm gì?”
Ta nói: “Chắc là bởi vì nàng ấy thích người đó.”
Vũ Văn Việt nói: “Người thích ta nhiều như vậy, chẳng lẽ ta phải nhận hết quà của họ sao? Trả về đi.”
Ta đau đầu nhức óc, thất bại mấy lần liên tiếp làm ta có chút nóng nảy, đầu óc chạm dây hỏi: “Vậy nếu là ta tặng thì sao?”
Vũ Văn Việt không thèm ngẩng đầu, gần như là đáp lại ngay lập tức.
“Vậy thì giữ lại.”
Trước khi ta đi, giọng nói của hắn nhàn nhạt vang lên từ phía sau: “A Kha, tranh ta thích không phải là kiểu này.”
Trọng giọng nói của hắn mang theo chút vui vẻ không rõ ràng: “Ta thích kiểu tranh vụng về một chút, đơn giản một chút, a… Chính là kiểu như hình mặt trời nàng thêu lên áo của ta.”
Ta mất hết mặt mũi, ôm đầu chạy trốn.
Ta nghe nói nữ chính muốn đi xem hoa đăng, nên nghĩ cách lừa cả nam chính ra ngoài, kết quả đi hết cả con đường cũng không nhìn thấy nữ chính :)
Vừa quay người đã thấy nam chính đứng ở nơi cách ta vài bước, dung túng nhìn ta, hắn vươn tay ra.
Ta không hề động đậy, hắn vẫn cứ duy trì tư thế ấy.
“Nếu còn không qua đây thì ta sẽ mệt chết đấy.” Hắn nói.
Ta bỗng nhiên cảm thấy chóp mũi cay cay, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã chạy qua nhào vào lòng hắn.
Hắn ôm lấy ta, bàn tay chậm chạp vuốt mái tóc ta.
Hắn dịu dàng hỏi: “Hoa đăng có đẹp không?”
“Đẹp.”
“Vậy nàng vui không?”
Thật ra ta vốn có chút buồn bực, nhưng vòng ôm của hắn quá thoải mái, ta không muốn nói với hắn những lời dối lòng nữa.
“Vui.”
Nói xong, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn đang cúi đầu nhìn ta.
Lúc ấy xung quanh rất ồn ào, nhưng lại như không náo nhiệt đến vậy, người ngắm hoa đăng đều đi xa rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta, an tĩnh ôm lấy nhau dưới trời đêm trong vắt.
“Ta yêu nàng.”
Hắn đột nhiên nói.
Nhịp tim hắn đập rất nhanh, ta nghe thấy rồi.
Tiếng thình thịch thình thịch xuyên qua một tầng da thịt mỏng manh nhảy vào tai ta.
A… Hóa ra một người chuyện gì cũng có thể làm được, một người thủ đoạn tàn nhẫn sau này sẽ trở thành đế vương, lúc nói lời ‘yêu’ với người mình thương, cũng sẽ căng thẳng như vậy.
Ta bỗng nhiên không biết nên nói gì, bởi vì theo như cốt truyện, ta nên từ chối hắn.
Nhưng theo cảm xúc của mình, ta lại rất muốn nhận lời hắn.
Nhưng hắn lại nói.
“Ta biết rằng nói yêu rất tầm thường, nhưng mà… Ngoại trừ câu ‘ta yêu nàng’, còn có lời gì có thể bày tỏ tâm tình của ta lúc này đây?”
Đúng thế, đúng là như vậy. Cảm xúc và cả bầu không khí đều có đủ.
Một người hiện đại như ta cũng có quan niệm giống vậy, thích người ta thì phải nói ra!
Hôm đó cuối cùng chúng ta cùng nhau ngắm hoa đăng, cùng nhau ăn hạt dẻ nướng nóng hổi, cùng nhau mua mặt nạ, ngồi bên bờ sông thả hoa đăng ước nguyện.
Vũ Văn Việt hỏi ta ước cái gì. Ta không nói cho hắn biết.
Hắn nói: “Không nói thì thôi, dù sao ta cũng biết rồi.”
Lừa đảo, đừng hòng gạt ta.