Những chuyện sau ngày hôm ấy ta không biết nữa, dựa theo trong sách nói, chắc chắn Vũ Văn Việt sẽ thành công lên làm hoàng đế, thống nhất thiên hạ rồi.
Mà ta cứ luôn cảm thấy rất trống rỗng, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là do chính ta tự mình trải qua, nhưng quay về cuộc sống thực tại rồi, một khi nghĩ lại, đều cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mộng bình thường thoáng qua, có một số thứ bắt đầu mờ nhạt dần đi trong hồi ức, không còn nhớ nổi nữa.
Ta nằm trên giường lật người, nhìn chậu cẩm tú cầu vươn mình ngoài cửa sổ, nó vươn cành rũ lá, cánh hoa nở rộ xinh đẹp, sung túc phồn hoa.
Hệ thống cũng biến mất rồi, không còn động tĩnh gì nữa.
Theo thời gian từng chút trôi đi, ký ức của ta càng lúc càng ít.
Ta hiểu rồi, là cơ chế nào đó đang ngăn cản ta nhớ về hắn.
Dù sao chúng ta vốn cũng không phải là người của cùng một thế giới, chỉ là cơ duyên xảo hợp, mới khiến cho chúng ta có duyên gặp gỡ giữa kẽ hở thời không này.
Ta muốn viết lên vở, viết ra hết những chuyện chúng ta từng cùng nhau trải qua, dù cho ta không còn nhớ nữa, nhưng nếu như ta trông thấy cuốn vở này, ta sẽ biết được đã từng có một đoạn tình cảm khắc ghi tâm khảm.
Như vậy ta sẽ không còn dễ dàng thích thêm người khác, mà bỏ rơi hắn một mình trong dòng chảy thời gian.
Nhưng điều làm người ta nuối tiếc là tất cả những gì ta viết trên giấy, những câu chuyện liên quan đến chúng ta, giây tiếp theo sẽ biến mất không còn thấy gì nữa.
Ta đã viết rất nhiều lần, nó cũng biến mất rất nhiều lần.
Ta từ bắt đầu còn kiên nhẫn, đến sau cùng mất hết kiên nhẫn, trên giấy vẫn biến mất không còn một chữ, chỉ còn lại vết hằn lộn xộn, lực mạnh đến mức rách cả tờ giấy, mực văng khắp mặt bàn, loang lổ, lộn xộn.
Tất cả đều rối tung lên, không còn gì nữa cả.
Ta không có cách nào chống đối nữa, chống đối cũng vô dụng.
Ta cào tóc, sụp đổ đến mức ngồi bệt xuống sàn mà khóc.
Ta cố gắng quay lại cuộc sống như lúc trước, đi học, ăn uống, mua sắm, nhưng điều đó không hề dễ dàng.
Cứ luôn không tự chủ được mà lơ đãng, ngẩn người.
Thậm chí lúc đi đường còn suýt bị xe đụng.
Vậy nên ta dứt khoát không ra ngoài nữa, trốn trong nhà ngủ li bì.
Hôm ấy, ta bỗng nhiên mơ thấy hắn.
Trong mơ, hắn chống cằm, mặt đầy lạnh lẽo ngồi trên chính điện, người dưới điện nói gì đó, hắn lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Giọng nói của hắn vẫn êm tai như vậy, nhưng lại không hề chứa chút tình cảm nào.
“Giết hết đi.” Hắn nói.
Từ góc nhìn của ta, giống như ta đang đứng ở giữa đại điện, nhưng không ai có thể nhìn thấy ta.
Ta cúi đầu nhìn đại thần đang run rẩy quỳ ở cách đó không xa, không nhịn được mà cay cay sống mũi.
Hắn không nên là người như vậy.
Trong sách nói, tuy rằng thời niên thiếu gặp nhiều gian khổ, nhưng cuối cùng phượng hoàng niết bàn. Sau khi đăng cơ, hắn là một vị hoàng đế yêu dân như con, có được lòng dân, bách tính ủng hộ.
“A Việt…” Ta nhẹ giọng gọi hắn.
Ta vừa dứt lời, Vũ Văn Việt ngồi phía trên đột nhiên ngồi thẳng người dây, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía ta, gần như là hoàn toàn đối mặt với ta.
Hình, hình như hắn nhìn thấy ta rồi.
Tim ta run lên.
Hắn đứng bật dậy, ta cũng không tự chủ được bước về phía trước một bước.
Chỉ là ta vẫn chưa kịp làm ra động tác gì khác thì bỗng nhiên tỉnh lại.
Khung cảnh trong mơ tan biến.
Ta mãnh liệt mở mắt ra, trong bóng tối nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, nhìn thật lâu, cuối cùng vùi đầu vào trong chăn, mệt mỏi rã rời.
Cứ như vậy mơ hồ trôi qua hai tháng, hệ thống lại lần nữa online, vô thanh vô tức như khi nó biến mất.
Hôm ấy, ta đang ngồi trên hàng ghế dài bên con sông gần nhà ngẩn người, nghĩ về khả năng xuyên qua sau khi rơi xuống nước chết đuối.
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên, mang theo chút chanh chua.
“Đừng nghĩ nữa, không thể nào đâu.”
Ta ngớ ra, sau đó vui mừng gọi một tiếng.
“Hệ thống?!”
“Ở đây ở đây, đừng lớn tiếng như vậy.” Hệ thống biến thành hình dáng người máy như lúc trước, vẫy vẫy đôi cánh nhỏ, “Ta nói cho cô biết, trừ ta ra, không ai có thể mang cô đi gặp cẩu nam nhân kia được!”
Ta không đồng ý phản bác: “Hắn không phải cẩu nam nhân.”
Hệ thống mỉm cười: “Sao mà không phải.”
“Cô tự xem đi.”
Nói xong, trước mắt ta xuất hiện một cái màn hình nho nhỏ, màn hình vừa mở ra đã là cảnh tượng máu chảy thành sông, xác chết la liệt.
Đó là chiến trường.
Trong màn hình, Vũ Văn Việt cầm đao, quỳ một chân trên nền cát. Tóc hắn hỗn loạn, trên mặt toàn là máu, nhưng hắn không hề để ý, chỉ quay đầu nhìn xung quanh, sau đó điên cuồng cười lớn.
“Ha…. Ha ha ha ha…”
Cười xong, hắn lại cầm đao chống người dậy, vung đao chém loạn trong không khí, giống như đang phát tiết nộ khí không cách nào giải tỏa trong lòng.
Thân ảnh của hắn bị bão cát che khuất, nhìn từ phía sau, trông giống như một tên điên mất hết lý trí.
Lúc ta xem hệ thống cũng đang xem, nhìn nhìn rồi tiếp tục tức hổn hển, bắt đầu công kích lung tung.
“Cô nhìn đi!! Sau khi cô xuyên về hắn cứ như một con chó điên vô chủ vậy, thấy người là cắn. Tâm trạng không tốt là bắt đầu chinh chiến sát phạt, động một tí là đồ thành. Một minh quân tốt đẹp hắc hóa thành bạo quân! Cô nói đi! Trách nhiệm của cô có lớn không?!”
Thật ra ta cảm thấy trách nhiệm của ta không lớn lắm, nhưng nhìn hệ thống tức đến giậm chân, ta sáng suốt thay đổi lời nói.
“Ừ, lớn, rất lớn.”
Hệ thống hài lòng rồi.
Nó biến thành người máy nhỏ ngồi bắt chéo chân bên cạnh ta, “Cho nên, bây giờ cô phải xuyên trở về, trông coi tên thần kinh kia! Bắt hắn cải tạo thật tốt cho ta!!”
Nói nói rồi lại tức quá mắng một câu: “Làm ta mất hai vạn điểm đình chỉ thế giới! Má nó đúng là bị điên mà!”
Ta ngớ ra một lát.
Ta lắp ba lắp bắp hỏi: “Ta, ta có thể quay về sao?”
“Tại sao không thể?! Ta nói cho cô biết, cô đừng có mà trốn tránh trách nhiệm nhé! Ta chịu đủ cái thế giới này rồi, cô tự chơi cùng hắn đi! Lão tử không làm nữa!”
“Hả…?” Còn có chuyện này nữa à?!
Hệ thống thâm trầm nói: “Hả gì mà hả, đây cũng là kết quả sau quá trình cân nhắc kỹ lưỡng của ta. Đợi đem cô về rồi, ta sẽ đi, đi đến thế giới khác tìm ký chủ khác, chuyện của cô ta không làm nữa. Mất trắng nhiều điểm như vậy, đúng là làm một vụ mua bán lỗ vốn mà.”
Vẻ mặt ta đại khái là có chút ngốc, cũng có thể là có chút đờ đẫn, nhưng tổng thể ta cảm thấy là mình vui đến biến thành như vậy.
Nhưng có lẽ hệ thống không cảm thấy như vậy, lại an ủi ta: “Cô cũng không cần sợ hãi, nếu như cô qua đó, lấy tình cảm hắn dành cho cô, làm một quý phi cao quý, cứ chờ hưởng phúc đi, dù sao cô ở đây cũng không có gì phải lo lắng ... Ta chỉ có một yêu cầu, đừng để hắn giết người lung tung nữa, làm nhiều việc tốt, cứ xem như tích đức cho ta đi được không? Cái thế giới này đã sụp đổ bao nhiêu lần rồi…”
Nó đột nhiên ngừng chủ đề này lại, “Được rồi, không nói nhảm với cô nữa, ta đưa cô qua đó, cô tự xem đi!”
-
Ta lần nữa xuyên về là một tràng cảnh bi thảm.
Có thể gọi là cảnh tượng xác chết vùng dậy.
Mười mấy thị vệ canh gác thấy ta bò ra khỏi quan tài băng, ai cũng sợ hãi chạy trốn, tiếng hét vang vọng trong địa cung, xém chút lại tiễn ta đi lần nữa.
Toàn thân ta cứng đờ, hơi thở nặng nề, vừa rồi ngồi dậy từ trong quan tài băng đã hao hết sức lực toàn thân, giờ ta chỉ có thể nằm trên mép quan tài băng mà thở dốc.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, ta còn chưa kịp phản ứng thì một đôi tay to lớn đã ôm lấy eo ta, dễ dàng bế ta ra khỏi quan tài băng.
Là Vũ Văn Việt.
Hình như hắn cao hơn trước kia một chút, trên người mặc áo choàng màu vàng tươi, khí thế khiếp người, uy nghiêm vượt xa năm đó.
Một khắc khi dựa vào lòng hắn, hơi nóng không ngừng truyền đến người ta, chân tay cứng đờ của ta dường như ấm lên một chút, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiều.
Ta không dám ngọ nguậy chút nào, chỉ có thể vùi mặt trong lòng hắn, để hắn ôm ta về điện Hoa Dương.
Toàn bộ quá trình hắn không hề nói chuyện, ta cũng không nói gì.
Ta là bởi vì không còn sức lực, nhưng ta đoán là…
Hoặc là hắn sợ đến ngốc rồi, hoặc là tức muốn chết rồi.
Nhưng hắn dám ôm ta, thần sắc lại như thường, giống như xác chết vùng dậy là một chuyện bình thường lắm vậy. Cho nên ta to gan đoán lại lần nữa…
Có lẽ hắn không phải sợ hãi.
Mà là tức muốn chết rồi.
Thật ra, ta vốn dĩ muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, thậm chí còn muốn an ủi Lý công công đang run rẩy phía sau.
Lý công công đã ở tuổi trung niên, ông ấy không thể, ít nhất không nên bị ta làm cho sợ ngất đi.
Nhưng cơ thể không trụ nổi, vừa bị hắn nhét vào trong chăn ấm áp, ta lập tức nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là ban đêm.
Hắn không ngủ.
Vẫn ngồi ở mép giường như trước khi ta ngủ, mắt nhìn chằm chằm ta không chớp, khác biệt duy nhất là tay của hắn tiến vào trong chăn, nắm chặt tay ta.
Bàn tay hắn rất rộng lớn, hoàn toàn ôm trọn cả bàn tay ta. Ngón tay ta khẽ cử động trong lòng bàn tay hắn, khi ta ngẩng đầu lên, liền thấy hắn mặt không cảm xúc nhìn ta.
Trái tim ta vốn giống như một chú chim bay quá lâu được trở về tổ ấm, chỉ cảm nhận được dễ chịu và ấm áp.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy của hắn, ta lại đột nhiên có chút sởn gai ốc.
Suýt nữa thì quên mất, hắn vốn là người mang thiết lập âm u điên cuồng mà.
Thành thật mà nói, bây giờ ta không được đẹp lắm, mọi người đều biết con gái ai cũng không muốn bạn trai nhìn thấy một mặt không được xinh đẹp của mình, nhất là khi hắn còn đang tức giận.
Trốn tránh tuy đáng xấu hổ nhưng hữu dụng, làm con rùa rụt đầu tuy không có tôn nghiêm nhưng sẽ không bị đánh.
Bởi vì nguyên nhân trên, ta kéo chăn đắp qua đầu, từ từ cuộn mình thành quả bóng.
Rất nhanh, hắn bị làm tức đến bật cười: “Ra đây.”
Ta không ra ngoài, ở trong chăn động tới động lui, mò mẫm sờ tới tay hắn, sau đó như lấy lòng, đặt lên tay hắn một nụ hôn.
Tay hắn cứng đờ.
Tay hắn khẽ động.
Hắn xốc chăn lên.
Chân dài của hắn khẽ bước, khóa ngồi trên người ta, cúi người ghé sát đến bên tai ta, nhẹ giọng nói: “Xem ra nàng nghỉ ngơi đủ rồi?”
Ta sợ đến khẽ run rẩy: Không có, không có, vẫn chư đủ đâu.
“Chưa đủ? Nhưng theo ta thấy, tinh thần nàng đã dồi dào, còn có sức lực câu dẫn ta mà, hử?”
Không phải câu dẫn, là thân mật đấy được không?
Làm đế vương mà đây là kiến thức văn học ngươi dày công tu dưỡng á?
Ta cười ngây ngô với hắn một cái, ý đồ lừa gạt qua cửa.
Nhưng dường như hắn đã sinh ra sức đề kháng, không đổ trước kiểu này của ta, không chỉ không rời đi mà ngược lại còn tiến đến gần hơn.
“Ưm—— ta vừa tỉnh, chàng, tên cầm thú này…”
Ngọn nến trên bàn tắt từ lúc nào ta không nhớ rõ, chỉ nhớ ngọn lửa chớp tắt, cái bóng của hai chúng ta phản chiếu lên tường lâu thật lâu.
——Lâu kiểu mà đổi tận mấy loại tư thế ấy.
Bắp đùi của ta bị hắn bóp sưng lên, một chút sóng gió cũng không nhấc lên được, đành tùy ý cho hắn làm hết lần này đến lần khác.
Lúc hắn hôn có chút mất khống chế, giống như muốn nuốt cả ta vậy, ta bị động thừa nhận, rất nhanh đã hít thở không thông. Hắn nhận ra rồi, nhưng vẫn không buông ta ra.
Ta như người chết đuối ngạt thở.
Đến tóc cũng ướt đẫm.
Ta vươn tay dùng sức đẩy vai hắn, lại phát giác có một giọt nước mắt rơi xuống gò má ta.
Ta ngây ngẩn cả người.
Trong bóng tối, hắn nhắm nghiền mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào bên tai ta.
“Ta rất nhớ nàng…”
“Nhưng mà, không biết nên đi đâu tìm nàng…”
“Ngày hôm ấy… Thật ra nàng từng quay về đúng không?”
“Nàng còn nhớ cảm giác lúc sắp chết không… Ta đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi.”
Lần trước nhìn thấy hắn khóc, đã là chuyện rất lâu rất lâu về trước rồi.
Rất kỳ quái, hơi thở hắn thở ra rõ ràng rất nóng, nhưng thân thể của hắn lại đang phát run.
Vành mắt ta nóng lên, vừa đau lòng lại vừa áy náy, có một khoảnh khắc ta thậm chí còn không dám nhìn vào mắt hắn.
Ta có thể biện giải, có thể nói ra rất nhiều lý do, nhưng nước mắt của hắn nóng bỏng như vậy, nóng đến mức gò má ta đau nhói, nếu như lúc này mà ta còn tìm lý do lừa gạt hắn, thì ta thật không xứng với tình cảm của hắn.
Ta khó chịu nhắm chặt hai mắt.
Rõ ràng có cả thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại khó nói nên lời.
Cuối cùng chỉ có thể hít hít mũi, chủ động vươn hai tay ra ôm lấy cổ hắn.
Trước khi ý thức lần nữa lâm vào trong hôn mê, cuối cùng hắn cũng dừng lại, giống như con dã thú giận dỗi, sau khi phát tiết cảm xúc xong, liền dịu dàng ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh ta, ôm chặt ta, một tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng ta.
Giọng nói hắn khàn khàn, nhưng dịu dàng đến cực điểm.
“A Kha, hoan nghênh về nhà.”
【Phiên ngoại】
Khoảnh khắc khi mở mắt ra, xung quanh toàn là tiếng ồn.
Vũ Văn Việt đau đầu ngồi dậy, liền nhìn thấy hai tay mình mềm mại hơn mấy phần.
Hình như hắn quay về 7 năm trước, khi hắn 16 tuổi.
Lúc ấy, Trường Kha vẫn còn ở đây, nàng nhảy xuống nước vào một ngày nắng ráo.
Vũ Văn Việt nhảy xuống nước vớt nàng lên, ôm nàng trở về tẩm điện.
Từ giờ khắc này, hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu.
Canh Trường Kha nấu khó ăn cỡ nào hắn biết, dù sao kiếp trước hắn đã từng nếm thử rồi, về sau Trường Kha khổ luyện trù nghệ, món gì cũng có thể làm được, chỉ có nấu canh là luôn thất bại, theo lý thuyết mà nói thì canh cũng không phải món ăn quá phức tạp, không nên mà.
Mặt trời nhỏ trên y phục thật ra rất bí mật, là bởi vì kiếp trước trên rất nhiều bộ y phục của hắn đều thêu loại ký hiệu nhỏ này, cho nên tùy tiện tìm một chút là có thể tìm được.
Còn có rất nhiều chuyện khác nữa.
Hắn biết bánh là nàng làm, tranh là nàng mua, bởi vì những chuyện này hắn đều đã từng trải qua một lần
Hắn muốn nhận hết những vật kia, nhưng lại sợ nàng hiểu lầm mình thích Nguyễn tiểu thư.
Nhưng không nhận lại sợ nàng bận rộn phí công.
Những lựa chọn liên quan đến nàng, luôn luôn dao động không chừng, nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng, biến thành một kẻ hèn nhát.
Nhưng có một chuyện may mắn.
Hình như A Kha không từ chối tình cảm của hắn.
Hình như A Kha cũng không ghét tình yêu của hắn.
Bởi vì họ từng cùng nhau ngắm hoa đăng, ngắm sao trời, từng cùng nhau ước nguyện, từng hôn nhau trong đêm tối gió nhẹ.
Những đau khổ vô hình ở kiếp trước đều bị hắn ngăn chặn.
Dù cho là từng lần từng lần ám sát, hay là Trường Kha vấp phải ngưỡng cửa ngã rách đầu gối.
Hắn vốn cứ tưởng rằng, kiếp này sẽ rất dài lâu, cũng sẽ rất mỹ mãn.
Bởi vì Tức Tuệ đại nhân nói, thuận theo tự nhiên, sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Nhưng sức người cuối cùng vẫn không địch lại thiên mệnh.
Trường Kha vẫn giống như ở kiếp trước, bị một tiễn xuyên tim.
Người chết không chỉ là nàng, còn có hắn.
Đợi sau khi tất cả kết thúc, Trường Kha đã không còn hơi thở nữa, không thể nói chuyện với hắn, cũng không thể cười với hắn nữa.
Quanh đi quẩn lại, hết thảy lại quay về điểm bắt đầu.
Hắn ôm Trường Kha thất thần hồi lâu, không ngừng tự hỏi, lẽ nào vận mệnh không thể thay đổi được sao?
Nếu như hắn giết sạch tất cả mọi người giống như kiếp trước, thì thời gian có thể quay ngược lại lần nữa không?
Nếu như Trường Kha quay lại lần nữa, thứ chờ đợi hắn có lẽ nào sẽ tuần hoàn lần nữa, mà kết cục vĩnh viễn không thể thay đổi được?
Không sao cả.
Hắn nghĩ, chỉ cần có thể nhìn thấy Trường Kha lần nữa, dù là tuần hoàn vô số lần cũng không sao cả.
Chẳng qua chỉ là mỗi lần đến kết cục, hắn lại đau lòng thêm mấy lần mà thôi.
Nhưng vào lúc hắn giơ đao lên, Tức Tuệ đại sư của Lộc Minh Tự xuất hiện.
Ông ấy nói, phải đợi.
Vũ Văn Việt hỏi: Đợi bao lâu.
Tức Tuệ nói: Thiên định.
Đời này Vũ Văn Việt hận nhất chính là thiên định, nhưng nếu như thiên định có thể làm cho nàng trở về, vậy hắn nguyện để cho trời định đoạt.
Hắn ôm Trường Kha vào quan tài băng, giữ gìn thân thể nàng thật tốt.
Sau đó làm chuyện của mình như bình thường.
Hắn đợi 3 năm, hơn một ngàn ngày đêm.
Sau đó, nàng quay về rồi.
Nhìn nàng bình yên ngủ say trên giường, hắn chợt nhớ tới ngày đó, hắn nói với nàng: Nếu như sợ thì chạy ra khỏi đây đi.
Nhưng mà nàng lại chạy vào trong lòng mình.
Cứ như vậy, hắn biết, A Kha vẫn như trước kia, thích hắn, hơn nữa rất mềm lòng.
Lúc hắn tỏ ra yếu thế, A Kha sẽ luôn ở lại.
…
Dưới ánh nến yếu ớt, hắn nâng tay nàng lên, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay nàng.
Hắn nguyện vĩnh viễn làm một tiểu hành tinh, trong vũ trụ mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, chuyển động xung quanh nàng vô số vạn dặm.
Nhưng nàng không cần phải biết, chỉ cần luôn ở bên cạnh hắn trong những năm tháng sau này, vậy thì tất cả những chuyện hắn trải qua trước đây đều trở nên xứng đáng cả.
——Hoàn.