Lúc Đỗ Dao Băng rời giường mặt trời đã lên cao, cửa sổ phòng nàng là hướng nam, dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác ánh sáng chiếu vào. Cùng đường, nàng đành phải mặc quần áo, chậm rãi mở cửa.
Vừa mới mở cửa đã thấy gương mặt của tam sư huynh Sở Nghiêm lù lù trước mắt, Đỗ Dao Băng hoảng sợ, thốt lên: "Ngươi không nói không rằng đứng đây, định hù chết ta sao!"
Khí thế bức người từ miệng nàng thốt ra rất thanh thúy, rất dễ nghe, cứ như đang làm nũng.
Thật lâu trước kia, Tô Nhiễm và Nhạc Phong tặng cho Đỗ Dao Băng một ngoại hiệu là Thục Sơn nữ thần. Theo lời Tô Nhiễm, đó là vì Đỗ Dao Băng chưa bao giờ đánh nhau, nói năng lúc nào cũng ôn nhu như nước, mặc dù mắng người cũng không ai nổi giận. Nhưng khi một người ôn nhu như nàng nổi giận sẽ đáng sợ hơn, toàn bộ Thục Sơn từ phụ thân chưởng môn cho tới từng sư huynh sư đệ, chỉ cần là nam, vốn không ai không sợ. Chỉ có nữ thần mới có ma lực này, Đỗ Dao Băng hoàn toàn xứng đáng.
Sự thật chứng minh Tô Nhiễm đã đúng, Sở Nghiêm vừa nghe Đỗ Dao Băng nói vậy, lập tức cười theo, "Dao Băng sư muội sớm, ha ha, thực sớm..."
Một câu thăm hỏi ân cần vô cùng đơn giản qua miệng hắn bỗng thành nói năng lộn xộn, hơn nữa trên trán hắn tựa hồ còn đọng mồ hôi lạnh. Thật ra lời này của hắn cũng không sai gì, từ sau khi ở Lạc Dương về, đây là ngày Đỗ Dao Băng rời giường sớm nhất. Tô Nhiễm và Nhạc Phong không ở đây, không ai chơi với nàng, ở Thục Sơn này với nàng mà nói là vô cùng nhàm chán.
Đỗ Dao Băng là nữ nhi duy nhất của chưởng môn phái Thục Sơn, tự nhiên là ngàn người sủng ái, không biết có bao nhiêu người chờ nịnh nàng, khi nàng vừa gặp Tô Nhiễm, không hiểu vì sao đã thấy Tô Nhiễm đặc biệt thuận mắt. Tô Nhiễm không giống các sư tỷ sư muội khác, không thích khoe khoang trước các sư huynh.
Nghĩ đến đây Đỗ Dao Băng nổi giận, ví như mấy nữ đồ đệ của tam sư thúc, không lo luyện kiếm, mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, ăn vận diễm lệ, trêu hoa ghẹo nguyệt nơi nơi, như thể các nàng đến Thục Sơn để làm đẹp, ngẫm lại khiến nàng thật khinh bỉ.
"Ngươi tìm ta có việc?" Đỗ Dao Băng hỏi hắn.
Sở Nghiêm bỗng nhớ tới mục đích hắn tìm Đỗ Dao Băng, vội vàng gật đầu: "Sư nương cần gặp muội."
"Mẫu thân không mân mê độc hoa độc trùng của người, tìm ta làm gì?"
"Người phái Thanh Thành đến!" Lúc nói những lời này, Sở Nghiêm cơ hồ cắn răng.
Toàn Thục Sơn đều biết Sở Nghiêm ghét người phái Thanh Thành, tựa như mọi người đều biết hắn thích Đỗ Dao Băng, đây vốn không tính là chuyện mới mẻ tại Thục Sơn. Vì Sở Nghiêm nhất mực chung tình với Đỗ Dao Băng, tất cả mọi người đều nghĩ hai người bọn họ là một đôi, thế nên Sở Nghiêm mới kết thù với phái Thanh Thành.
Một lần nọ chưởng môn Thanh Thành mang theo vài đệ tử đến Thục Sơn bái phỏng, trong đó có một đệ tử có vẻ anh tuấn nói mấy câu cùng Đỗ Dao Băng. Việc này bị Sở Nghiêm bắt gặp, hắn nghĩ người ta có ý với Đỗ Dao Băng, bèn đuổi theo xuống núi muốn đòi luận võ. Đệ tử phái Thanh Thành hoàn toàn bị hắn chọc giận, mặc kệ giang hồ đạo nghĩa, hợp sức đánh hắn một phen.
Việc này Đỗ Dao Băng không tận mắt nhìn thấy, tất cả đều nghe Tô Nhiễm nói lại.
Lúc ấy Tô Nhiễm say sưa nói với nàng: "Sư tỷ không chứng kiến thật đáng tiếc, ngươi không biết tam sư huynh vừa xuống núi đã bị người đưa lên núi. Hắn bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, ta súyt nữa không nhận ra hắn. Chậc chậc, rất thảm thiết, rất thảm thiết!"
Giờ nhớ lại Đỗ Dao Băng vẫn còn run. Từ đó về sau, việc tam sư huynh bị phái Thanh Thành đánh thành chuyện trà dư tửu hậu của các đệ tử Thục Sơn. Thậm chí có người nói tam sư huynh coi trọng nữ nhi của chưởng môn phái Thanh Thành Phương Giả Lan, thổ lộ bất thành bị Phương Giả Lan sai người đánh cho tàn phế. Sự thật có thể bị vặn vẹo đến nước này, nếu nàng là tam sư huynh đã sớm vung kiếm tự vận, chứng minh sự trong sạch.
Thế nên Đỗ Dao Băng có thể lý giải tâm tình hiện tại của Sở Nghiêm. Nhìn kẻ thù đỏ mắt, hắn còn có thể khống chế không tìm phái Thanh Thành báo thù cũng đã thật vĩ đại.
Đỗ Dao Băng chế nhạo: "Ta đã biết, ngươi đi nói với mẫu thân, ta thay đổi trang phục rồi sẽ đi."
Đợi Sở Nghiêm đi rồi, Đỗ Dao Băng hoang mang rối loạn mở rương thu thập mọi thứ, chuẩn bị bỏ chạy lấy người.
Nàng đương nhiên biết chủ ý của mẹ nàng. Mới vừa từ Lạc Dương về, cha mẹ đã ám chỉ muốn tác hợp nàng với con trai của chưởng môn phái Thanh Thành, cũng chính là ca ca của Phương Giả Lan. Đương nhiên, nàng lên tiếng cự tuyệt nhưng trên đời này cha mẹ đều là cực phẩm, rảnh rỗi thích se tơ rối rắm, Tô Nhiễm cũng vì vậy mà đào hôn, nàng không muốn thành Tô Nhiễm thứ hai.
Đỗ Dao Băng lòng đầy căm phẫn, ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Tô Nam. Hắn từng nói về nhà thưa chuyện cùng cha mẹ rồi lên Thục Sơn cầu thân nhưng nàng chờ mãi mà thằng nhãi này ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy. Cứ đợi như vậy, nói không chừng khi Tô Nam lên đây, nàng đã sớm bị cha mẹ đem bán.
Nàng quyết định bỏ nhà trốn đi, lần này nhất định phải hoàn thành giấc mộng nữ hiệp. Lần trước nếu không vì Tô Nam, chỉ sợ hiện tại nàng đã sớm thành Thục Sơn nữ hiệp người người ngưỡng mộ.
Một năm trước Đỗ Dao Băng từng vụng trộm xuống núi một lần. Khi đó nàng nói hết lời, giựt dây rủ Tô Nhiễm cùng đi hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Nhưng Tô Nhiễm kia không nghĩa khí, còn nói nàng xuống núi tuyệt đối không có kết cục tốt. Nàng bị lời Tô Nhiễm kích động, thở phì phò, âm thầm thề không làm nên chuyện tuyệt không về Thục Sơn.
Tô Nhiễm đúng là miệng quạ đen, lần đó cũng không ngoại lệ, quả thực để nàng đoán đúng.
Tại một trấn nhỏ ở Lạc Dương, Đỗ Dao Băng đụng phải chuyện phát sinh đầu tiên khi lưu lạc giang hồ: gặp hái hoa tặc. Lúc ấy trong thành ồn ào huyên náo, nghe nói tên kia ngoại hiệu là Hoa Hoa Công Tử tuổi chưa đến hai mươi lăm; không xinh không hái; hoa dại không hái. Thành Lạc Dương có rất nhiều thiên kim tiểu thư chịu khổ, trong một đêm từ danh hoa thành tàn hoa bại liễu.
Đỗ Dao Băng nghe xong chuyện này mài đao soàn soạt, thề bắt "Hoa Hoa công tử", vì dân trừ hại, tạo dựng hình tượng Thục Sơn Nữ Hiệp trong lòng quần chúng. Trọng yếu nhất là, nàng có thể hãnh diện trước Tô Nhiễm và toàn thể đệ tử Thục Sơn, vì ba điểm trên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nàng ngồi trên nóc nhà của mỹ nhân Hoa Lạc Anh ở Lạc Dương thủ vệ ba ngày ba đêm, mệt sắp tắt thở, đừng nói hái hoa tặc, chính là một tên trộm bình thường cũng không có. Ngay khi nàng muốn bỏ cuộc, bỗng trước mắt lóe một bóng trắng, nàng không biết tự lượng sức, đuổi theo bóng trắng mãi đến ngoài thành.
Chính tại thời điểm đó, nàng đại chiến một hồi với Tô Nam, cũng chính tại thời điểm đó, nàng rốt cục biết công phu của mình thật không ra sao, Tô Nhiễm miệng quạ đen lại lần nữa ứng nghiệm. Tô Nam còn chưa chân chính xuất chiêu, cái gọi là Thục Sơn nữ thần nàng đã bị đánh cho hoa rơi nước chảy.
"Hay cho ngươi Hoa Hoa Công Tử, dám chạm đến một cọng tóc của bổn tiểu thư, ta giết cả nhà ngươi!" Đánh không lại người ta, nàng đành dùng võ mồm. Đây là Tô Nhiễm dạy nàng.
Tô Nam rất kỳ quái, híp mắt nói: "Hoa Hoa Công Tử? Ngươi nhận sai người rồi, ngươi gặp qua tên hái hoa tặc nào khuya khoắt mặc áo trắng rình hái hoa?"
"Sư muội ta nói, mặc đồ trắng vì các ngươi cảm thấy như vậy mới giống thần tiên phiêu lãng." Đỗ Dao Băng trả lời chi tiết, tựa hồ đã quên mình đang nói chuyện với "hái hoa tặc".
Tô Nam cười ha ha: "Sư muội ngươi có phải là 'Tô Nhiễm' không?"
Trước kia khá lâu, Tô Nhiễm với Lương Gia đã giễu cợt Tô Nam như vậy, hại hắn một tháng không dám mặc đồ trắng.
Đỗ Dao Băng giật mình kêu to: "Ngươi làm sao biết, chẳng lẽ ngươi đã hại nàng?"
Tô Nam nhất thời nhũn chân, trong lòng kêu to quả nhiên là bằng hữu của Tô Nhiễm, đều thật đức hạnh. Hắn bất đắc dĩ tuyên bố: "Ta là thất ca của Tô Nhiễm, không phải hái hoa tặc gì đó!"
Nghe hắn nói vậy, Đỗ Dao Băng tâm tình nở rộ, còn kém không ngửa mặt lên trời cười dài. Chỉ cần hắn không phải là hái hoa tặc thì tốt rồi, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Nàng từ miệng Tô Nam mới biết Hoa Hoa Công Tử sở dĩ không hiện thân là vì ba ngày trước hắn đã bị Tô Nam đưa vào ngục. Trong lòng nàng thầm oán Tô Nam, đoạt cơ hội tốt giúp nàng thành nữ đại hiệp.
Nhưng hai người thỏa thuận, theo cách nói của Tô Nhiễm chính là "thông đồng". Vốn miệng không tài nào kiềm chế được nên đã kể chuyện Tô Nhiễm ở Thục Sơn lẫn chuyện bị gièm pha cho Tô Nam nghe, bao gồm việc Tô Nhiễm thầm mến nhị sư huynh Tiêu Mộ Trần. Chờ khi nàng sực nhớ đã hối hận không kịp mà Tô Nam cười gian, còn uy hiếp nàng không được kể lại chuyện gặp gỡ cho Tô Nhiễm, bằng không hắn cũng mật báo. Nàng biết, Tô Nam sợ muội muội biết hắn bị hiểu lầm thành hái hoa tặc. Xét tính tình Tô Nhiễm, khẳng định sẽ đem chuyện bé xé ra to, cười ba ngày ba đêm.
Vì không muốn bị Tô Nhiễm trêu ghẹo, nàng đành phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sau khi về Thục Sơn không hề hé răng về chuyện gặp Tô Nam. Thế nên Tô Nhiễm vẫn nghĩ lần gặp mặt ở khách sạn Phong Vân kia là lần đầu nàng gặp Tô Nam.
Đang hồi tưởng, Đỗ Dao Băng bỗng nhiên rất nhớ những ngày sống chung với Tô Nhiễm. Ai biết đều nói, Tô Nhiễm và Đỗ Dao Băng là rắn chúa ở Thục Sơn, không hơn không kém. Thục Sơn có câu: Thà đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội nữ nhân, thà đắc tội nữ nhân khắp thiên hạ cũng đừng đắc tội Tô Nhiễm và Đỗ Dao Băng. Thế mới thấy lực sát thương của hai người các nàng ở Thục Sơn lớn bao nhiêu.
Hiện không có Tô Nhiễm, nàng một mình buồn chán, còn không bằng ra ngoài dạo chơi, đỡ phải nghe cha mẹ nhắc mãi chuyện thành thân.
Thu thập xong, Đỗ Dao Băng vừa bước ra cửa đã bị người sau lưng điểm huyệt, không thể động đậy. Nàng nghĩ chuyện mình trốn đi đã bại lộ, ảo não không thôi, ai ngờ trước mặt nàng xuất hiện bản mặt đáng đánh đòn của Tô Nam kia.
"Ngươi điểm huyệt ta làm gì, mau thả ta, bằng không ta sẽ về làm dâu chưởng môn Thanh Thành!"
Tô Nam cười gian: "Không sao, ta mang nàng bỏ trốn, được không?"
"Hay ho gì!" Đỗ Dao Băng thở phì phì trừng mắt.
Tô Nam đã sớm cười đến hụt hơi, hắn giải huyệt cho Đỗ Dao Băng, khẩu khí hòa hoãn, "Băng nhi ngoan, ta giỡn với nàng thôi. Ta đã sớm gặp cha mẹ nàng xin cầu thân, ta không cần bỏ trốn, có thể quang minh chính đại bước đi. Nếu nàng định chơi trò bỏ trốn, ta đương nhiên không ngại, ha ha ha..."
Đỗ Dao Băng biết mình bị đùa giỡn, liếc mắt khinh thường: "Tô Nhiễm thế nào?"
"Nha đầu kia chân ngoài dài hơn chân trong, đã sớm mờ ám với Lâu Huyên. Chuyện bọn họ là thật, cha mẹ ta không thể không nhượng bộ. Bất quá bọn họ trai cò tranh chấp, ta là ngư ông đắc lợi. Tiểu tử Lâu Huyên thật hào phóng, dám tặng ta con ngựa cha hắn quý nhất kia làm lễ hỏi..."
Ngựa của Lâu gia bảo chủ nổi danh bảo mã, so với "Đông Hải Tiểu Bạch Long" của Lâu Huyên còn nổi danh hơn. Đỗ Dao Băng chuyển mắt, ôn nhu như nước nói: "Ta muốn con ngựa kia, thế nào?"
"Này..."
Đỗ Dao Băng thanh âm lại ôn nhu ba phần: "Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ bỏ trốn với Phương Giả Thành."
"Thành giao!" Tô Nam vô cùng đau đớn.
Đỗ Dao Băng cười gian.
Tô Nam vĩnh viễn không phải là đối thủ của nàng, đây là chân lý không bao giờ thay đổi!