Một lúc sau thì Nhi quay về, mang theo 2 cái bánh mì với 2 lọ sữa.
- Đây. Cậu ăn đi.
- Đưa cái bánh có ớt đây tớ ăn cho. Con gái ăn nhiều ớt dễ nổi mụn lắm.
- Thế cậu ăn thì không bị chắc.
- Tớ có nổi mụn thì cũng là con trai nên không sao, chứ con gái các cậu nổi vài hột mụn trên mặt là kêu trời, kêu đất rồi à.
- Hihi. Thế thì ăn đi này.
Cầm cái bánh mì, nó ngồi ăn một cách ngon lành. Lạ thật, vẫn là cái bánh mì bình thường mà sao nó thấy ngon quá , hay tại do ngồi cạnh người yêu ăn bánh mì thì thấy ngon hơn nhỉ?
- Mà này, cậu đừng gọi tớ là em nhé, tớ không thích đâu.
- Sao vậy?
- Đơn giản là tớ không thích, có lẽ vẫn chưa đến lúc thay đổi cách xưng hô như vậy.
- À. ừ... vậy cũng được.
Tự nhiên giọng của nó trầm xuống, sao thế nhỉ? Tại sao nghe Nhi nói như vậy nó lại không vui nhi??
Cố ăn nốt cái bánh cho xong,nó quay sang bảo Nhi :
- Tớ về nhà đã, chắc bố mẹ tớ lo lắm.
- Ừ. Cậu về đi , và đừng quên nghĩ về tớ đấy nhé. ( Nhi nháy mắt tinh nghịch )
- Không nghĩ về cậu, liệu tớ còn có thể nghĩ về ai nữa đây.
Đúng như nó nghĩ, về đến nhà là ăn ngay những câu hỏi dồn dập từ mẹ =.=~ :
- Đi đâu sao tối qua không về nhà?
- Lại la cà ở đâu rồi hả?
- Lớp 12, cuối cấp rồi còn không lo học.
- Blah...blah..
Trời ạ, điếc tai quá. Nó chạy một mạch lên phòng, khóa cửa lại và nằm trên giường. Nó nhớ lại lúc tối qua khi ở nhà Nhi, nó nhớ lại những hành động ân cần của Nhi. Nó chợt thấy nó yêu Nhi nhiều hơn nó tưởng, mà đã yêu nhau thì xưng Anh- Em nó mới hợp chứ nhỉ?...
Nó thấy thời gian sao mà trôi nhanh quá, mới lúc nào lớp 10 nó còn đang tán tỉnh Nhi, giờ đây đã yêu nhau được hơn 1 năm rồi
Nó chưa bao giờ tin vào những cảm xúc trên phim truyền hình, cũng như không bao giờ tin có những chuyện như thế xảy ra với mình. Thế mà giờ đây nó đã thành sự thực, chỉ với một cái nhìn, và nó đã yêu... Thật nhẹ nhàng...
*********
Lại một mùa đông nữa đến. Gió bấc thổi vù vù bên tai. Nó thích đưa đôi tay lạnh buốt của nó vào má Nhi, để rồi sau đó Nhi kêu lên be bé và đập vào ngực nó.. Nó thích được cầm tay Nhi, hà hơi ấm vào đó và cầm suốt cả quãng đường đến trường. Mùa đông làm cho 2 đứa gắn kết với nhau nhiều hơn
- Cậu bảo cậu thích mùa đông. Vậy giờ đây cậu còn thích không? ( Nó hỏi khi đang đèo Nhi đằng sau )
- Có. Và có lẽ tớ sẽ không bao giờ bỏ được sở thích đó.
- Mùa đông lạnh, kèm theo những cơn gió thổi đến run người... Cậu biết mà .
- Đúng thế, tớ thích gió mùa đông, cực kì thích gió, và tớ cũng thích cậu, cực kì thích cậu. Nhưng tớ mong cậu không bao giờ là gió.
- Tại sao thế?
- Là gió, cậu luôn có rất nhiều nơi để đến. Cậu có rất nhiều mối quan tâm ngoài tớ ra, không đá banh thì cũng bóng rổ, không Toán, Hóa thì cũng game thâu đêm, không tụ tập bạn bè thì cũng rất nhiều cô bạn vây quanh . Còn rất nhiều nữa nhưng tớ không kể ra đâu.
- Tớ là gió thì tớ cũng sẽ đưa cậu đi cùng, tớ hứa đấy.
Nhi khẽ vòng tay ôm nó chặt hơn. Mặc kệ sự lạnh giá của mùa đông, nó vẫn cảm thấy ấm áp trong tim...
*********
Nó đến nhà Nhi vào một ngày giá rét. Mưa lạnh làm đôi bàn tay của nó thâm tím ...
- Trời, cậu sao thế? Sao lại dầm mưa ướt hết thế kia.
Nó không trả lời, lẳng lặng đi vào trong nhà và ngồi xuống ghế.
- Để tớ đi lấy khăn lau cho cậu, khổ quá, mưa ướt thế này thì ốm mất.
Nó không biết giờ đây nên nói gì cả? Lúc này nó đang rất tuyệt vọng, tự nhiên người đầu tiên nó nghĩ đến trong đầu là Nhi, và nó mò sang đây.
Gia đình nó đã từng rất hạnh phúc, nhưng giờ đây đang đứng trước nguy cơ đổ vỡ khi mà bố nó đã có người phụ nữ khác. Nó rất bất ngờ khi biết tin đó, từ trước đến nay bố vẫn luôn là thần tượng của nó, phải, nó luôn cố gắng để đạt được giống bố...
Nhi nhẹ nhàng cầm khăn lau mặt và tóc cho nó :
- Cậu sao thế? Trông cậu phờ phạc lắm. Có chuyện gì kể tớ nghe đi.
- Ở đây không tiện nói, mình lên phòng đi.
Nó lẳng lặng bước lên phòng Nhi. Ngồi phịch xuống giường, nó nói :
- Nhi ngồi xuống đi.
- Cậu kể đi.
Nó hít một hơi thật dài rồi kể hết những sự việc xảy ra ở nhà nó gần đây ra.
- Đấy. Sự việc là như vậy đấy. Giờ tớ đang buồn quá.
- Cậu cứ tâm sự đi, tớ sẵn sàng nghe mà.
- Tớ không biết giờ gia đình tớ sẽ ra sao nữa. Thực sự tớ rất hoảng.
- Cậu phải bình tĩnh lại, cậu là con trai cơ mà. Cứ bình tĩnh suy nghĩ rồi sẽ tìm ra cách giải quyết.
- Không. Giờ tớ không muốn nghĩ gì cả. Tớ chán ghét cái cuộc sống này. AAAAAAAAA
Nó hét lên rồi nằm ngả xuống giường.
Nhi nằm xuống cạnh nó và nói :
- Dù gì tớ luôn bên cậu, hãy tin là như vậy nhé.
- Đúng, tớ vẫn còn có cậu ở bên mà. Hehe
Bất chợt có một giọt nước mắt lăn ra từ mắt nó. Nó không hiểu tại sao nó khóc, khóc vì quá hạnh phúc, hay khóc vì gia đình nó đang đứng trước sự chia ly?? Không một câu trả lời được đưa ra..
- Nè. Đừng khóc , con trai ai lại khóc thế.
Nhi vuốt ve mặt nó :
- Hãy mạnh mẽ lên, hãy sống như ngày hôm nay là một món quà mà Thượng Đế đã ban tặng cho cậu. Đừng để nó trôi qua một cách vô ích .
- Có lẽ tớ phải cảm ơn Thượng Đế 2 lần nhỉ.
- Tại sao?
- Vì đã cho tớ sống và mang cậu đến bên tớ.
- Không biết cậu đã nói câu này mấy lần rồi nhỉ. Nhưng mà tớ vẫn thích nghe. Hihi
Nó vuốt tóc Nhi một cách nhẹ nhàng, Nhi tựa đầu vào ngực nó như muốn tiếp thêm nghị lực cho nó vượt qua được quãng thời gian khó khăn này.
Mùi hương từ tóc, từ cơ thể Nhi làm nó ngây ngất. Nó cúi xuống, mặt đối mặt với Nhi. Từ từ, không nhanh mà cũng không chậm, nó đưa môi nó chạm môi Nhi, mấy lần trước hôn nó chưa dùng lưỡi, bây giờ thử dùng xem nó cảm giác như nào
Lưỡi nó bắt đầu uốn lượn như con rắn tách môi Nhi và tuồn sâu vào trong, Nhi cũng đáp trả khá mãnh liệt, lưỡi chạm lưỡi, môi chạm môi, nước bọt trao nhau thì cứ phải gọi là....
Bất chợt, Nhi đẩy nó ra , ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
- Cậu lại thế rồi.
- Sao hả. Vậy cậu không thích tớ hôn à?
- Ơ...Không...Chỉ là...
Hehe. Tâm lý con gái là như vậy mà, khó đoán lắm.
Thấy không cãi được, Nhi quay sang cấu nó, con gái mà cấu thì đau phải biết đấy
- Á á á. Tay tớ xước hết rồi này.
- Cho chừa đi. Lêu lêu, ai bảo dám bắt nạt tớ.
- Tớ bắt nạt cậu lúc nào đâu? ( Giả bộ ngây ngô )
- Hứ. Có cần tớ kể ra không. Ghét cái con người này lắm cơ.
- Ghét mà vẫn yêu, vẫn muốn tớ hôn là sao.
- A a a a a. Không nói với cậu nữa, về đi >"<
~- Haha. Đỏ mặt là thừa nhận rồi nhé.
- Cậu về đi, tớ không muốn thấy cậu nữa đâu >"